KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 247

Sư không ngờ Ác Lai đã rút mũi mác, nhanh như cắt tự rạch bụng mình lôi
ra cả một mớ ruột gan đưa cho sư và nói:

- Nhờ hòa thượng đưa hộ dâng lên đức Phật.

Sư lấy làm bối rối quá. Chỉ vì Ác Lai hiểu nhầm lời nói của mình. Bây giờ
còn biết làm thế nào đây. Cuối cùng sư ta đành nhìn vào cặp mắt của Ác
Lai, gật đầu nhận lời rồi gói bộ lòng của con người đáng thương đó lại và
quảy lên vai, cất bước ra đi.

Sư vừa đi được mấy ngày thì khu rừng rậm chấm dứt, biển lộ ra trước mặt
mênh mông bát ngát. Nước trời một vẻ trông rất vui mắt, nhưng trong bụng
sư lại chẳng vui một tí nào. Món lễ vật của đức Phật đè nặng trên vai. Nếu
chỉ có thế thì không có gì đáng ngại cho lắm. Khổ một nỗi là mùi thối từ bộ
lòng kia xông ra khó tả. Sư lẩm bẩm: - "Như thế này thì các nhà quán dọc
đường còn ai dám chứa mình". Qua ngày hôm sau, không thể chịu nổi nữa,
sư bèn vứt bộ lòng Ác Lai xuống biển.

Nhà sư đi mãi rồi cũng đến Tây-trúc. Nhưng khi phủ phục trước Phật đài
nói lên nỗi thắc mắc của mình vì sao chưa được đắc đạo thì bỗng nhiên trên
điện cao có tiếng vọng xuống bảo chàng: - "Còn thiếu một vật nữa mới
thành chính quả". Sư rất đỗi kinh ngạc, cố ngước mắt nhìn lên một tí. Trên
cao vời vợi, sư thấy hai người tựa hồ như hai mẹ con Ác Lai. Sư bỗng hiểu
hết: Đức Phật đã rõ sự thiếu thành thực, thiếu tận tâm của mình rồi; còn mẹ
con Ác Lai nay đã thành chính quả chỉ là nhờ trong một lúc, ngộ đạo mau
lẹ và chân thành. Sư nằm phục vị hồi lâu, lòng thẹn thò vô kể.

Nhà sư ta sau đó lại trở về chốn cũ để tìm lại bộ lòng. Tuy biển mênh mông
sâu thắm, nhưng sư cũng cố lặn hụp để mong thấy lại món quà dâng Phật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.