canh tư, Trần Anh thức dậy bước ra chuồng. Ngỗng trống xua ngỗng mái
chạy rồi vươn cổ để cho bắt. Khi Trần Anh sắp cắt cổ ngỗng thì Dã Tràng
đã lật đật chạy xuống bếp nắm lấy dao. Ông nói:
- Xin bạn thả nó ra. Tính tôi không hay sát sinh. Tình thân của đôi ta lọ
phải cỗ bàn mới thân. Nếu bạn giết nó thì tôi lập tức đi khỏi chỗ này.
Thấy bạn có vẻ quả quyết, Trần Anh đành thả ngỗng ra, rồi giục vợ chạy đi
mua tép về đãi bạn.
Cơm nước xong, Dã Tràng từ giã bạn lên đường về nhà. Đến ao, ông đã
thấy vợ chồng ngỗng cùng với bầy con đứng chực ở đấy. Ngỗng đực tặng
Dã Tráng một viên ngọc và nói:
Đa tạ ân nhân cứu mạng. Không biết lấy gì báo đền, chúng tôi xin tặng
người viên ngọc này, mang nó vào người có thể đi được dưới nước dễ dàng
không khác gì trên bộ. Nếu đem ngọc này xuống nước mà khoắng thì sẽ
rung động đến tận đáy biển.
Ngỗng lại nói tiếp:
- Còn như con tép là vật đã thế mạng chúng tôi thì từ nay, dòng dõi chúng
tôi sẽ xin chừa tép ra không ăn, để tỏ lòng nhớ ơn!
Dã Tràng không ngờ có sự báo đáp quá hậu như thế, sung sướng nhận lấy
ngọc rồi về.
Khi đến bờ sông, Dã Tràng muốn thử xem công hiệu của viên ngọc mới,
liền cứ để nguyên áo quần xuống nước. Thì lạ thay nước rẽ ra thành một lối