KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 320

lánh dọc đường để nghỉ chân. Hai mẹ con chủ nhân tuy người rừng núi quê
mùa nhưng vốn là kẻ ăn chay niệm Phật, nên thấy khách là nhà tu hành thì
tiếp đãi rất hậu. Khi được nghe kể công trình tu luyện của sư nữ họ càng
cung kính, coi như bậc thầy. Và khi biết rõ ý định của sư nữ thì họ cũng xin
phép bỏ nhà bỏ cửa đi theo thầy để mong được đắc dạo. Nghe họ câu khẩn,
sư nữ cười: - Hai mẹ con nhà này cũng muốn thành Phật ư? Được, cứ đi
theo ta! . Nhưng bụng nàng bảo dạ: - "Chuông khánh còn chẳng ăn ai, nữa
là mảnh chĩnh vứt ngoài bờ tre".


Từ hôm đó nhà sư có thêm hai người bạn đồng hành. Chân bớt mỏi, đường
bớt dài, họ đi chả mấy chốc đã tới đất Thánh. Từ trước đến sau, hai mẹ con
nhà nọ vẫn cung kính, coi sư nữ như thầy. Còn sư nữ đối với họ không
được như trước: - Không biết chừng họ được thành Phật trước ta. Họ sẽ
hơn ta... Bọn này mà đắc đạo, thật là một điều nhục cho Thiền môn .


Nói chuyện đức Phật khi vừa nghe tin có người tìm đường đến Tây-trúc cầu
đạo, vội hóa thân đi theo dõi. Từ đầu đến cuối, đức Phật vẫn không bỏ sót
một lời nói, một cử chỉ nào của sư nữ. Khi họ sắp qua một con sông rộng,
đức Phật hóa phép hiện ra ở bên kia bờ một tòa cổ tự, trước cửa có một cây
bồ đề rất lớn, để chờ họ.


Muốn cho hai mẹ con khỏi lẽo đẽo theo mình đến đất Thánh, nên khi qua
sông sư nữ giả cách ngạc nhiên, chỉ ngôi chùa và ngôi đền mà bảo rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.