KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 379

nàng biết. Nàng nhận tin với một vẻ lo ngại. Nàng đã biết tính vua cha khi
thương thì thương rất mực mà khi giận cũng có thể đang tay được. Hai vợ
chồng cùng nhau bàn bạc. Cuối cùng, nàng hội họp tất cả những người dưới
quyền mình lại rồi nói rõ ý định:

- Vua cha nay không thương ta nữa. Vậy vợ chồng ta quyết định không về.
Cho các ngươi được về với cha ta và về với bà con làng nước.

Hai vợ chồng từ đó sống một cuộc đời mới. Họ giao thiệp với các thuyền
buôn nước ngoài vẫn thường ghé vào để bán hàng và cất hàng. Công cuộc
buôn bán của họ mỗi ngày một khá. Chỗ bến sông ấy dần dần trở thành một
cái chợ quyến rũ được nhiều người.


Một hôm, Đồng Tử mang vàng theo một khách buôn lớn định ra nước
ngoài mua hàng tận gốc để kiếm một số lãi to.


Họ dong buồm đi về phương Nam. Chỉ trong năm ngày đến một ngọn núi
giữa biển, gọi là núi Quỳnh-viên, thuyền dừng lại lấy nước ngọt.


Đồng Tử bước lên đất rồi vui chân, anh trèo mãi lên tận đỉnh đảo. Đang say
sưa ngắm cảnh, bỗng nhiên Đồng Tử thấy một cái am nhỏ. Trước am có
một đạo sĩ ngồi định thần trên một phiến đá. Anh bước tới toan cất tiếng thì
người kia đã hỏi trước:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.