Nguyễn đổng Chi
Kho Tàng Truyện Cổ Tích
70. ÔNG Ồ
Ngày xưa ở cửa Sót thuộc Hà-tĩnh có một người làng chài có sức khỏe hơn
đời. Ông ta làm việc gấp đôi gấp ba người thường, sức ăn mỗi bữa có thể
hết một nồi mười cơm. Nghề vật thì rất giỏi, những tay đô vật trong vùng
đều hàng phục. Ông ta vẫn lấy thế làm kiêu hãnh.
Nghe tiếng đồn về một người kẻ Ngật tên là ông Ồ có sức khỏe đặc biệt,
nên ông có ý muốn tìm đến đọ tài một phen. Nghĩ vậy, một hôm ông quảy
hai chum kiệu nước mắm tìm đường đến kẻ Ngật để nhân bán nước mắm
dò hỏi cho ra ông Ồ, xem thử mặt mũi thế nào.
Ông đến kẻ Ngật thì trời vừa trưa. Thấy có một ông già đang cày ruộng bên
đường, ông bèn dừng lại hỏi thăm:
- Cụ làm ơn chỉ giúp đường vào nhà ông Ồ.
Ông già đáp:
- Chính tôi là ông Ồ đây, ông muốn hỏi việc gì?
Khách chưa biết ông Ồ là người thế nào nên không muốn nói vội mục đích
của mình là thi tài, chỉ đáp:
- Tôi nghe tiếng nên muốn đến làm quen.
- Ông chịu khó chờ một tý, ông già đáp, chỉ còn vài dường cày nữa là xong,
tôi sẽ đưa ông về nhà chơi!
Nói rồi ông già giục trâu cày nhanh. Người làng chài đặt gánh bên vệ
đường chờ.
Bỗng nghe "rắc" một tiếng, nhìn lại thì ra cái náp[5] cày bị gãy, người làng
chài nghĩ bụng: - "Thôi gãy náp rồi, thế nào ông này cũng phải về thôi!".
Nhưng ông ta lấy làm ngạc nhiên khi thấy ông Ô thò ngón tay trỏ của mình
vào chỗ vẫn xỏ cái náp để thế cho cái náp, rồi giục trâu đi như không có
việc gì xảy ra. Người làng chài chột dạ, nghĩ bụng: - "Trời ôi! Ông này phải
là xương đồng da sắt thì mới dám dùng ngón tay thay cho cái náp".
Sau khi cày xong, người làng chài thấy ông Ồ thôi cày, tháo ách cho trâu
nghỉ, rồi rửa cày đưa lên bờ ruộng. Bỗng lại thấy ông Ồ xuống ruộng dùng