hai cánh tay nhấc bổng trâu lên khỏa chân trâu mấy cái ở vũng nước cho
sạch bùn rồi bỏ lên bờ. Ông kia thấy vậy từ chột dạ đến kinh ngạc, nhưng
vẫn nghĩ bụng: - "Nhấc bổng trâu như vậy chưa chắc đã là khỏe". Nghĩ vậy,
không hỏi gì thêm, ông ta chỉ lẳng lặng quảy hai chum kiệu theo ông già về
xóm.
Ông Ồ đưa khách về đến nhà rồi nói: - "Chẳng mấy khi ông quá bộ tới
chơi, mời ông ở lại ăn cơm với chúng tôi". Đoạn, ông lấy chiếc bung ra bắc
lên bếp, đổ gạo vào rồi đi nhóm lửa. Một đứa cháu của ông đang ngủ bỗng
thức dậy khóc ré lên, ông phải chạy lại ẵm cháu rồi bảo khách:
- Trong nhà hết mất củi, ngoài góc vườn đàng Đông có một gốc tre khô,
nay tôi bận thằng cháu, phiền ông ra lôi nó vào đây ta đun.
Khách đi ra được một lát lại trở vào mượn cái thuổng để xắn gốc tre. Ông
Ồ nói:
- Thằng con tôi nó mang đi làm chưa về. Cái gốc tre khô ấy cũng dễ nhổ
thôi?
Nói đoạn ông chạy ra vườn, một tay vẫn bế cháu, một tay lay gốc tre khô
chỉ vài lần là đã bật gốc. Đến đây khách từ kinh ngạc đến thán phục, nhưng
vẫn không nói gì.
Cơm vừa chín, ông Ồ đặt mâm, dọn cà mắm và mời khách ăn thực tình cho.
Người làng chài cố nuốt lắm mới hết một phần ba bung cơm. Nhưng ông ta
lấy làm kinh ngạc khi thấy chủ nhân cứ ngồi tỳ tỳ chén hết số cơm còn lại
trong bung mà coi bộ vẫn còn thòm thèm.
Ăn xong, chủ khách ngồi uống nước. Ông Ồ lúc này mới hỏi khách:
- Chẳng hay ông đến gặp tôi có việc gì?
Người làng chài không còn dám nói ý định của mình trước đây nữa, chỉ
múc ra một vò nước mắm và nói:
- Tôi nghe tiếng ông khỏe nên mang đến tặng ông một vò nước mắm làm
quen.
Rồi đó người làng chài quảy hai chum kiệu đi thẳng[6].
KHẢO DỊ