KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 866

hình kia đã.

Hai ngày sau, Hổ mang cho quan Thượng một con rắn trông không khác gì
những con lươn thường; chỉ có khác là nó hay cất đầu lên cao. Hổ nói: -
"Tôi từng biết loại rắn này, nó thường ở chân núi, trông giống lươn nhưng
có nọc độc, ăn vào là chết!". Đoạn ông làm thịt và nấu canh y như người
đàn bà kia đã làm. Canh chín đem cho chó ăn, chó lăn ra chết quay lơ; cho
một tử tù khác ăn, người tử tù ấy cũng chết nốt. Vụ án tự nhiên được tỏ rõ.
Người đàn bà mắc oan được tha bổng. Tin ấy truyền đến tai vua. Lập tức
vua sai triệu Hổ tới, khen ngợi chàng hết lời. Và cho chàng làm quan ngự
sử. Từ đó chàng lấy tên Bùi Cầm Hổ.

Thấy Hổ còn ít tuổi lại không do thi cử mà được làm quan to, bọn triều thần
nhiều người không phục. Chúng thường chơi khăm, cố ý làm cho chàng
phạm lỗi để làm nhục. Một hôm có kỵ ở nhà Thái miếu, một mình Hổ đến
phiên túc trực kiêm làm mọi việc trong khi vua lễ. Chúng đốt trầm trong lư
hương không lót tro để khi Hổ bưng lên cho vua cầm, phải bỏng tay. Như
thế một là Hổ phải vứt lă xuống đất, hai là đứng im không dám động đến
lư, ba là trao lư nóng lại cho vua bị bỏng, đằng nào cũng mắc tội "khi
quân".

Khi nghe tiếng "dâng hương". Hổ vừa mó đến lư thì đã rụt tay lại vì nóng
quá. Đang lúng túng không biết làm lúc nào để bưng cái lư đến trao cho
vua làm lễ, chàng chợt sáng ý xé ngay thân năm của chiếc áo tế dùng làm
một thứ giẻ lót rất tốt và sau đó cả Hổ và vua đều cầm lư không mà không
việc gì.

Đến khi Hổ vào quỳ đọc "chúc văn" được nửa chừng thì cây nến đang đỏ bị
chúng thổi tắt, Hổ rất bối rối vì ngừng lại là vô lễ. Nhưng nhờ có trí nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.