động mạch đất có quan hệ với vận mệnh nhà hắn nên cố tình không cho
lính đào.
Liền đó, quan trấn thủ bắt hai bên làm tờ cam kết. Nếu đào không thấy gì
thì ông giám sinh phải bỏ tiền ra xây lại am và phải bồi thường thiệt hại cho
chàng rể. Trái lại, nếu phát hiện được tiền nong của cải gì thì người chủ am
đó không được nhận. Giấy làm xong, người khách buôn không chịu ký,
nhưng cũng nhất định không chịu thú nhận. Thấy thế, quan lại càng ngờ
vực, liền hạ lệnh cho lính cứ đào ngay, sự chủ muốn hay không cũng mặc.
Mới đào được khoảng một khoảng rộng bằng cái nong thì đã thấy hiện ra
một bờ gạch xây chìm. Bờ gạch chạy dài chừng một gian nhà, sâu xuống
ngập đầu người, trên xây theo lối cuốn bằng gạch Bát-tràng rất kiên cố.
Trong khi người khách buôn lăn ra khóc nức nở thì một toán lính đã tìm
được cửa hầm. Lớp gạch vừa đổ xuống đã hiện ra ánh sáng le lói của hai
ngọn đèn. Họ đi lần vào thì thấy cô gái ngồi bên cạnh đèn, trên một cái ghế
dựa bằng đá, đầu gục xuống, hai chân dạng ra hai bên, mỗi chân đạp lên
một cái cong lớn. Ông giám sinh mếu máo ôm chầm lấy con. Nhưng ông
không sao nhấc con lên được vì hai tay cô gái đã bị trói vào bành ghế mà
miệng thì bị gắn kín bằng nhựa. Nậy nhựa ra thấy có một củ sâm chưa tan
hết. Ngực nàng vẫn còn đập thoi thóp. Người ta vội vực lên để cứu chữa,
đồng thời đóng gông tên lái buôn gian ác giải đi.
Khi toán lính soát mọi vật thì thấy hai cái cong mà cô gái đạp chân lên, mỗi
cong có đề mấy chữ: "Một nghìn cân hoàng kim". Bên tả bên hữu có hai
dãy cong nhỏ mỗi dãy mười cái, ngoài đều có chữ đề: "Năm trăm cân bạch