KHOA HỌC VỚI NHỮNG GIẤC MƠ - Trang 170

“A! Đây có phải là Tanikaoa không?” Nghe tiếng gọi, Tanikaoa mới thực

sự thấy mình còn sống. Đầu cô rất đau, từ sáng đến giờ cô như người mất
hồn không biết mình đang làm gì, đi đâu?

Tanikaoa định thần rồi nhìn cô giáo Êi-tsư đang đứng trước mặt. Cô giáo

Êi-tsư đã dạy nhạc cho Tanikaoa hồi tiểu học.

Cô Êi-tsư phát hiện ra tinh thần Tanikaoa ngày càng sa sút và hết sức

kinh ngạc. Nhưng cô không hiểu sao Tanikaoa lại đến đây! Êi-tsư nói:

- Tanikaoa! Em còn nhớ cô à! Sao lại đứng ngẩn ra thế, vào phòng đi!
Cô Êi-tsư thân thiết bắt tay cô học trò. Nước mắt Tanikaoa chảy dài, cô

gái cũng chẳng biết tại sao mình khóc.

Khi còn học lớp hai bậc tiểu học, Tanikaoa trân trọng viết thư bỏ vào

phong bì có in hoa đẹp mua từ Tôkyô gửi cho cô giáo. Giờ học, Tanikaoa
thường được cô Êi-tsư khen vì giọng hát tuyệt hay.

Người ta nói đang học tiểu học mà viết một lá thư thì lá thư đó chẳng

khác gì thư tình. Lúc bấy giờ cô giáo Êi-tsư đã chiếm được nhiều tình cảm
của các học trò.

Ở thủ đô, cô Êi-tsư đều chọn trọ ở khu nhà có nhiều hoa đẹp, việc này

Tanikaoa nhớ mãi trong ký ức, nhưng cửa ra vào nhà cô giáo thì Tanikaoa
không nhớ nữa và khi lên trung học cơ sở, Tanikaoa chưa có lần nào đến
thăm cô giáo nên không thể biết tường tận địa chỉ nhà cô.

Tối qua Tanikaoa đã ngủ và có một giấc mơ kỳ quái.
Cô mơ thấy rất nhiều thứ quấn chặt não cô. Cô còn mơ thấy một con

đường rộng, cuối đường có bán loại hoa tươi mà Tanikaoa thích nhất. Lúc
đó bướm đầy trời bay lượn trên các bông hoa.

Sáng hôm sau Tanikaoa tỉnh dậy, đầu nặng trịch.

Những con bướm tối hôm qua cô mơ thấy đã trở thành những sợi dây tơ

quấn quanh óc, quay cuồng khiến cô chẳng ăn điểm tâm được nữa. Cô đi ra
phố, chẳng có mục đích gì, nào ngờ lại đến trước cửa nhà cô giáo.

Cô giáo vừa uống trà vừa hỏi Tanikaoa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.