Anh "khàn khàn" hít hơi, lửa dục cuồn cuộn, cũng không nói nhảm nhiều
với cô. Trực tiếp lật người đè cô ngã trên ghế sa lon, nâng mông xông thẳng
vào. "Thể lực của em đã khôi phục rồi, chúng ta tiếp tục đi!"
Ác ma này, anh tuyệt đối, tuyệt đối là cố ý! Cô muốn giết anh!
***
Bọn họ ở trong phòng của khách sạn, quấn lấy nhau trọn vẹn hai ngày ba
đêm.
Đói bụng, có phục vụ phòng cao cấp cung kích đợi bất cứ lúc nào. Nhàm
chán, anh lại tựa như sói đói nhào vào cô, hung ác ăn hoặc là hung ác bị ăn.
Phòng khách, phòng tắm, thư phòng, phòng ngủ, căn phòng lớn như vậy,
khắp nơi đều có dấu vết hoan ái của họ.
Vào giờ phút này, tên đàn ông đáng ghét ăn uống no say kia nghiêng
nghiêng tựa vào ghế sa lon, trên đầu gối đặt laptop anh gọi điện thoại gọi
phụ tá đưa tớibảo trợ lí đưa tới, hoàn toàn tự do thoải mái, coi nơi này như
nhà mình vậy.
Diêu Thủy Tinh ngồi ngay ngắn trên một ghế sa lon ch khác, lạnh lùng
liếc hắn anh một cái. "Hôm nay đã là thứ hai, xin hỏi ngài Hạ, khi nào tôi có
thể đi?"
Hạ Viễn Hàng ngước mắt, miễn cưỡng quan sát cô từ đầu tới đuôi một
phen. Ánh mắt nóng rực dừng lại nửa ngày ở bộ ngực và bụng dưới của cô,
dường như đang hồi tưởng lại tư vị tốt đẹp nơi đó. Cuối cùng, quét trở về
đôi mắt lạnh như băng của cô, chậm rãi nhếch môi cười. "Anh thật sự yêu
chết bộ dạng giả vờ đứng đắn này của em."
Đáng chết!