KHOẢN NỢ HÔN NHÂN - Trang 150

Vươn tay ra với người đàn ông, Hạ Viễn Hàng đứng dậy, lễ phép gọi một

tiếng: "Tổng giám đốc Diêu."

Diêu Dật Châu lạnh lùng "hừ" một tiếng, sãi bước đi tới nắm tay của vợ,

trong mắt ngoài bà cũng không có người bên cạnh.

"Dật." Bà nhẹ nhàng với ông, nhìn về phía Hạ Viễn Hàng: "Vị này là Hạ

Viễn Hàng."

Diêu Dật Châu ngay cả mặt cũng không ngẩng, chỉ xoa tay của bà, vì hơi

lạnh lẽo mà cau mày.

"Cậu ta vì Thủy Tinh mà đến."

"Có liên quan gì tới anh sao?" Nắm chặt tay của vợ, dùng nhiệt độ của

mình làm ấm bà.

"Nhưng em muốn giúp cậu ấy." Trong mắt Nhan Như của có hi vọng mờ

nhạt.

"Hà tất?" Ông muốn làm cũng đã làm, về phần những người không có

quan hệ, những chuyện không liên quan này, ông thật không có hứng thú.

"Thủy Tinh nên có được hạnh phúc." Ánh mắt của bà có khổ sở. "Đây là

chúng ta nợ con bé." Bọn họ không đủ tư cách của cha mẹ, nhưng con gái là
người đáng được hạnh phúc nhất trên đời."Cũng không thể được?"

Ở trước mặt ông, từ trước đến nay bà luôn không có "không thể."

"Em muốn cái gì cũng đều có thể." Ở bên cạnh ông, bà muốn thế nào

cũng có thể, không cần đau lòng, không cần khổ sở, chỉ cần vui vẻ.

Nhan Như dịu dàng cười, bà dụng ánh mắt ra hiệu với Hạ Viễn Hàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.