KHOẢN NỢ HÔN NHÂN - Trang 160

cạnh cô, mặc cho cô giày vò cũng sẽ không buông tay cô ra. Năm đó đến
bây giờ, toàn bộ mười hai năm, cô mong muốn chính là đôi tay vững chắc
và mãi mãi không bào giờ buông ra kia.

Yêu gì đó, hận gì đó cũng đã không quan trọng nữa rồi. Quan trọng là

vào giờ phút này, anh ôm cô, anh hôn cô, vuốt từng cái lên miệng vết
thương mười năm trước của cô. Tới giờ cô mới phát hiện, thì ra nhiều năm
như vậy, cô vẫn chờ đợi chính là anh nói với cô: "Tất cả có anh, em còn có
anh."

Có anh, có anh. . . . . .

Khóc mệt, đau thấu lòng, chỉ có ôm lẫn nhau mới có thể liếm láp vết

thương mười năm trước lưu lại. Họ đều cho rằng mình đã khỏi, nhưng vừa
xé ra nhìn, thì ra bên trong đã sớm thôi nát đến không chịu nổi.

Bọn họ là thuốc tốt của lẫn nhau, chỉ có đối phương mới có thể chữa

khỏi, cũng chỉ muốn trong ngực đối phương thấy đau. Toàn bộ tổn thương
chôn sâu mười năm, kéo lên mở ra một lần, nhất định là đau, nhưng chỉ có
đau như vậy mới có thể có cơ hội phục hồi như cũ, mới có cơ hội. . . . . . bắt
đầu lần nữa.

Tiếng cô nức nở, từ từ hạ thấp xuống, mắt sưng lên như quả đào, gương

mặt sưng to đỏ bừng, mái tóc xốc xếch, cơ thể run rẩy.

Trong ký ức của anh có vô số hình ảnh Diêu Thủy Tinh tuyệt đẹp, lạnh

lùng, yên tĩnh, khó chịu, còn có cả ngọt ngào, nhưng vậy mà anh lại cảm
thấy Diêu Thủy Tinh vào giờ phút này là đẹp nhất.

Còn có thể động lòng hơn sao?

Đi lâu như vậy, đi xa như vậy, vừa quay đầu lại lại phát hiện, anh muốn,

chỉ có cô, chỉ có cô. . . . . .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.