"Còn nữa. . . . . ." Cô từ từ kéo dài âm điệu, "Ngàn vạn lần cũng không
được làm thế nào cũng cảm thấy không đủ, một đường theo dõi nhân viên
chuyển phát nhanh đến dưới lầu."
Nhìn sắc mặt anh xanh mét, vui vẻ trong lòng cô càng chất chồng lên,
"Máy theo dõi của Diêu thị của chúng tôi, cũng không phải là chỉ trang bị
trong nội bộ công ty."
Cho nên, xe của anh dừng lại thời gian bao lâu, ở đâu, cô rất rõ.
"Tiện thể nhớ kỹ, không nên tiêu hủy phim anh chụp quá nhanh." Thở
dài lắc đầu, "Quá rõ ràng rồi."
Rõ ràng không nỡ bỏ được cô, rõ ràng không bỏ cô xuống được, Hạ Viễn
Hàng, chỉ hận mày quá không chuyên nghiệp.
Sự thực là, sau khi phim chiếu xong đã tự động tiêu hủy, bởi vì cho dù
nhà hệ thống an ninh hoàn mỹ đến đâu thì người nào đó nghĩ tới nghĩ lui
vẫn cảm thấy không yên tâm! Trực tiếp thiết lập và thay đổi cách thức phát
và tự động hóa phim chiếu ra.
Quả đấm của Hạ Viễn Hàng càng nắm càng chặt.
Lời nói xong, Diêu Thủy Tinh bình tĩnh xoay người đi vào.
Nghe từ sau lưng truyền đến tiếng vang cực lớn của cửa xe bị đập lên,
bên môi cô cười thật sự vui vẻ.
Nhẹ nhõm hòa nhau một màn.
Cho nên nói, ai sẽ giày vò hơn so với ai? Ai mới thật sự luôn luôn chiếm
thượng phong đây?