KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 104

11

Người ta nói, “Khi còn sống thì không nên vào hai chỗ, một là bệnh
viện, hai là công an” cũng không sai. Mặc dù đã gần nửa đêm, khu vực
cấp cứu của bệnh viện vẫn tấp nập người. Bà giáo đã được chuyển vào
trong để chụp chiếu vùng đầu do có dấu hiệu xuất huyết. Nam và Phan
ngồi ngoài hành lang bệnh viện chờ đợi. Nam đã gọi được cho số điện
thoại bà giáo lưu là “con trai”, cậu ta bảo sẽ đến ngay.

Chốc lát, xe cấp cứu lại dừng trước cửa bệnh viện, băng ca đẩy xuống
một người oặt ẹo trong cơn đau. Mỗi lần như vậy, Nam lại rùng mình,
tay chân run rẩy. Phan thấy, vòng tay ôm người yêu vào lòng.

- Đừng sợ, không sao đâu Nam.

Một chiếc xe taxi dừng lại, hai người bước xuống xe, hớt hải chạy tới
khu để băng ca, rồi lại vòng ra đỡ một thân người mềm oặt, bê bết máu
me trên taxi xuống, giọng thảng thốt:

- Đụng xe... đụng xe... mọi người làm ơn tránh đường.

Chiếc băng ca lướt qua Nam và Phan, một giọt máu rơi xuống trước mặt
Nam, vỡ tan, vẽ thành hình bông hoa đỏ trên nền trắng của dãy hành
lang đông người. Nam như không còn giữ được bình tĩnh, quay qua úp
mặt vào ngực Phan, mặc cho vài người nhìn, khó chịu.

Từ đằng xa, một dáng người tất tả chạy lại, tay cầm điện thoại nhấn số,
gương mặt đầy lo lắng. Chiếc điện thoại của bà giáo Nam giữ đổ
chuông. Phan nghe máy, thấy giọng người gọi rất quen, nhưng cũng
nhanh chóng chỉ chỗ mình ngồi. Chưa đầy năm giây, con trai bà giáo đã
tới chỗ Phan và Nam đang ngồi.

Dáng thấp, tròn người, trán rộng, trờn trợt về sau để hiện ra hai bên tóc
đã bắt đầu hói. Quần hồng nhạt, áo xanh lá cây, chỉ khác là nụ cười hở
lợi hôm nay không thấy có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.