KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 106

- Minh ở lại lo cho mẹ, tôi về trước đây. Chúc mẹ Minh tai qua nạn
khỏi.

- Cảm ơn Phan... cảm ơn Phan rất nhiều, không có Phan thì... chẳng
biết sự việc ra sao.

- Không có gì đâu Minh.

Phan bắt tay Minh theo thói quen, rồi quay lưng, nhưng chợt nhớ ra còn
một câu chưa nói, nên dừng lại.

- À, đúng như tôi nhận định ngay từ lần đầu gặp Minh, Minh là người
luôn có sự chuẩn bị cho tất cả những thứ mình sẽ làm.

***

Đoạn đường từ bệnh viện về chung cư của Phan không xa, nhưng hôm
nay Nam lại thấy sao nó cứ vời vợi.

- Phan tắt máy lạnh được không? Em hạ cửa sổ... không hiểu sao em
thấy ngộp quá.

Phan im lặng, không trả lời, nhưng vẫn đưa tay tắt điều hòa của xe.
Nam nhấn nút để cửa sổ hạ thấp, đón làn gió từ ngoài tràn vào, ve vuốt
khuôn mặt.

- Em thấy sợ quá Phan ạ. - Nam cất giọng, mắt vẫn nhìn về phía đêm.

- Nam sợ chuyện gì?

- Sợ những con người sống quanh mình... Họ có thể vì một dòng thông
tin của báo chí, để rồi vô cảm trước sự sống chết của đồng loại. Nếu lúc
nãy không có Phan, chắc người đàn bà kia... không qua khỏi.

- Con người mà Nam, ai cũng lo cho an nguy của bản thân trước khi
nghĩ đến tồn vong của người khác.

- Tại sao Phan không như họ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.