KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 112

- Anh cứ làm em hết hồn... sợ có chuyện gì mà em chưa kịp nắm thông
tin.

- Cậu biết không, trong vòng có mấy tháng qua mà số lượng người xem
của “Thiên đường” tăng gấp mười lần, vào top 100 những trang mạng
được nhiều người quan tâm nhất. Bao nhiêu là hợp đồng quảng cáo
chảy về công ty... Tôi thật sự khâm phục cậu, đúng là tuổi trẻ tài cao!

- Một mình em thì chẳng làm được gì đâu anh, còn rất nhiều người khác
nữa.

- Ấy! Con tàu chạy tốt thì phải cần người lái giỏi trước tiên, đừng khiêm
tốn. Cái bài báo về bà già ăn xin của cậu đúng là hiện tượng, người ta
chia sẻ ầm ầm, đi đâu cũng nghe bàn tán. Thậm chí tôi đi đường thấy
chẳng còn ai thiết tha cho tiền mấy bà già ngồi ở ngã tư. Mà cậu biết
không, đám đấy toàn là lừa đảo, khác gì cậu đang làm trong sạch xã hội
này.

Gã tổng giám đốc lại cười, khoái trá ra mặt, còn ráng vươn người tới
trước vỗ vỗ vào vai Phan. Phan cũng mỉm cười theo, chợt nhớ lại hình
ảnh bà giáo tối qua nằm giữa đường, bê bết máu mà không ai dám tới
giúp, thấy cơn gai lạnh chạy dọc sống lưng.

- Tôi hỏi thật, cậu làm cách nào để tạo ra được những câu chuyện nhiều
người quan tâm như vậy? Trong khi bây giờ, mỗi ngày cả ngàn tờ báo
mạng đưa tin tức khác nhau, người ta chẳng biết đường nào mà lần.

- Những thứ em làm chỉ là chiêu bài cũ dùng lại, chẳng qua là được đẩy
mạnh lên nhờ mạng xã hội và truyền thông thôi.

Khi đọc được hai chữ “vô cảm” trong một bài báo vớ vẩn lúc trước,
Phan nghĩ ngay đến việc tại sao con người lại càng ngày càng mất đi sự
đau xót cho nỗi đau của đồng loại. Thực chất, người ta vô cảm chỉ đơn
giản là vì lòng tin của họ đã bị đem ra thử thách quá nhiều lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.