KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 110

Minh dừng lại ngay cửa, không quay vào nhìn nhưng gật gật đầu, rồi đi
mất. Trong này, bà giáo nhìn theo con, hai giọt nước mắt lăn dài.

***

Mễ lấy muỗng, khuấy ly café trước mặt tạo thành một vòng xoáy, rồi
ngẩng lên nhìn Phan đang ngồi đối diện.

- Tối qua Mễ nói chuyện cùng Nam có phát hiện ra gì mới không?

- Nam vẫn còn rất đau, và chính bản thân Nam lại không muốn bước ra
khỏi nỗi đau đó.

Phan thở dài, ngả người ra ghế, chờ vài giây để lấy lại bình tĩnh rồi mới
đan hai bàn tay vào nhau, đặt dưới mũi, che mất một phần gương mặt.
Mễ nhìn Phan, biết rằng bạn mình đang cố gắng lấy lại bình tĩnh bằng
cách che bớt cảm xúc.

- Có cách nào... không Mễ?

- Phan cũng biết mà, tâm bệnh thì phải chữa trị bằng tâm dược. Còn
tâm dược đó tìm thấy ở đâu, tôi nghĩ Phan hiểu rõ hơn tôi.

- Chính là vì tôi không biết bản thân mình nên làm gì, nên mới nhờ tới
Mễ giúp đỡ.

Mễ trầm ngâm, lục tìm trong mớ kiến thức gần chục năm qua học về
tâm lý, hi vọng có cách để áp dụng trong trường hợp này.

- Muốn đi qua được nỗi đau, người ta phải chấp nhận rằng mình đã
từng đau, không trốn tránh nó. Nam đang giấu nỗi đau của mình dưới
rất nhiều lớp cảm xúc giả tạo khác nhau. Tôi hỏi cái này, có phải lúc
quan hệ, Nam vẫn thường xài poppers8 phải không?

Phan im lặng, gật đầu.

- Phan nghĩ đi, ngay cả đến tình dục Nam cũng phải phủ lên nó một lớp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.