KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 119

lục đục nấu nướng. Nam ngồi nhìn theo dáng mẹ, thấy trong lòng dâng
lên một cảm xúc lạ kỳ, rồi hình ảnh trước mắt sao mà cứ nhòe nhoẹt đi.
Như ngày nhỏ, Nam ra bàn ngồi chờ mẹ nấu cho ăn. Bàn ăn bằng gỗ, kế
có bốn cái ghế để sẵn cho bốn thành viên trong gia đình. Nam đặt tay
lên bàn, thấy tay nham nhám bụi. Giọng mẹ vang lên đằng bếp:

- Mấy nay công việc mẹ cũng lu bu, chưa có thời gian dọn dẹp, nhà dơ
quá chừng.

- Mẹ còn đi làm nữa mà...

Mẹ bưng tô mì gói ra cho Nam, rồi ngồi xuống ghế đối diện, nhìn thằng
con trai gắp từng đũa ăn ngon lành. Lần nào Nam về nhà cũng vậy,
bằng bất kỳ cách nào thì mẹ cũng ép Nam ăn cho no căng rồi mới chịu
cho về nhà hay đi ngủ.

- Con sống với Phan, có chuyện gì không vui không?

- Dạ không... Phan thương con lắm, cái gì cũng lo lắng và suy nghĩ cho
con.

- Ừ, được vậy mẹ cũng mừng cho hai đứa... Công việc của Phan vẫn
thuận lợi chứ con?

- Con không hỏi nhiều về việc Phan làm, lúc nào thấy Phan mệt mới hỏi
thăm, nghe tâm sự. Nhưng theo con thấy thì công việc của Phan vẫn
đang phát triển tốt.

- Phan nó một thân một mình ở đây mà làm được như vậy là giỏi lắm
rồi.

Nam mỉm cười, cảm thấy ấm áp chảy từ trong lồng ngực chảy ra. Đâu
phải người làm cha mẹ nào cũng có thể nói chuyện thoải mái về “bạn
trai của con trai mình” như mẹ Nam. Hai mẹ con ngồi nói chuyện thêm
một lát thì Nam lại ghế dài nằm coi phim trên tivi. Bộ phim tình cảm
chiếu trong khung giờ vàng cũng chỉ quanh đi quẩn lại trong mấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.