KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 117

nhận được tờ rơi đều vò lại rồi quăng thẳng xuống đường khi chưa kịp
đọc nội dung bên trong là gì.

Khốn nạn hơn, có đoạn ngã tư Tú thấy hai đứa con nít ẵm bồng nhau
ngồi vắt vẻo bên lề đường. Hai thân hình quắt queo, đen nhẻm nắng
bụi, thấy xe tới thì chìa tay ra xin vài đồng bạc bố thí. Có khi còn cố níu
ống quần của người chạy xe, để rồi đến chiều tối, chúng lại được một gã
nào đó đón lên xe chở về nơi tập trung của cả đám con nít, rồi thì móc
túi ra coi thu hoạch được bao nhiêu, đủ số thì cho ăn cơm, không thì
được ăn đòn. Lần đó báo chí đưa tin vụ này, cả xã hội phẫn nộ, nhưng
rồi người ta vẫn tiếp tục cho tiền tụi nhỏ ăn xin, vì nghĩ giúp chúng
thoát khỏi một trận đòn oan khiên cũng chẳng đáng là bao.

Lúc Tú nhận lời Phan, viết về một thứ để lật ngược lại cụm từ “vô cảm”
người ta gán cho dân Sài Gòn. Tú cứ trăn trở mãi, có lúc muốn từ chối
cho xong, nhưng nghĩ lại món tiền có được nếu thành công, Tú gạt
phăng đi hết mấy thứ tự trọng còn sót lại trong mình. Nhà Tú không
bào cái tự trọng đó ra thành tiền để trả nợ được. Cũng như dân Sài
Gòn, nếu lòng tin không từng bị lợi dụng nhiều lần, họ cũng chẳng bao
giờ biến bản thân thành vô cảm.

Suy nghĩ vẩn vơ, Tú nhìn lại đã thấy tới nơi cần đến, đây không phải là
dãy phòng trọ ọp ẹp rẻ tiền Tú đang ở, mà là dưới chân một chung cư
cao tầng. Tú gởi xe xong, lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn gởi đi,
“Tôi tới rồi”, địa chỉ người nhận hiện lên đúng một chữ, “Mễ”.

***

Chiếc taxi sau một hồi len lỏi qua những dòng xe đặc nghẹt của Sài Gòn
cũng dừng lại ở cầu thang của chung cư cũ. Anh tài xế quay ra sau nhìn
khách, thấy đã tới nơi mà sao vị khách này không có dấu hiệu bước
xuống, bèn hỏi thăm:

- Anh ơi, tới chỗ này rồi, hay là anh muốn đi đâu nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.