KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 125

Mễ nhìn Tú trân trân, cái gã đàn ông này, trời ạ, đòi mặc lại quần áo
giúp đàn bà sau khi hoan lạc... Mễ muốn từ chối, nhưng không hiểu làm
sao lại đứng dậy, vòng tay ôm Tú vào người. Tú khẽ thì thầm vào tai
Mễ:

- Mễ cô đơn lắm phải không?

- Sao Tú lại hỏi vậy?

- Vì những người càng cô đơn, khi làm tình, họ lại càng im lặng.

Rồi thì Tú cũng đi khỏi, để lại Mễ trong căn phòng mới ban nãy còn
oằn mùi gối chăn, Mễ thấy mình như tan chảy trong mớ cảm xúc hỗn
độn vương mang. Tiếng nhạc buồn còn âm vang.

“Người đàn bà đi nhặt cuộc tình
Không nhớ người quen bỏ mặc mình
Tuổi xanh khát nắng,
Giữa đời cháy da
Đưa mặt lên khóc
Thương tình xót xa
Hay khóc người xưa
Lệ nào cho vừa...”

Đời Mễ, giờ đến nỗi đau cũng không còn để nhặt...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.