KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 127

Cô gái tháo mắt kính mát đang đeo, miệng cảm ơn rối rít.

- Cảm ơn anh nhiều, chẳng biết sao cái túi bị đứt... mà, nhìn anh... - Cô
ngập ngừng đôi chút, đến khi đã thấy chắc chắn hơn về gương mặt đứng
trước mình, bèn hỏi tiếp. - Nam đúng không, Khanh nè Nam, nhớ
Khanh hông?

Nam ngẩng mặt nhìn cô gái kỹ hơn, đúng rồi, cũng đường nét này, chỉ
khác là đã già dặn hơn trước đây, lại được che bởi lớp trang điểm nhẹ và
kính mát khá lớn nên lúc đầu Nam không nhận ra.

- Nam nhớ mà Khanh, trời đất, lâu quá mới được gặp Khanh, Khanh
mới về nước hả?

- Khanh về mới được ba ngày, lần này về được một tháng thì phải đi lại.
Giờ Nam sao rồi?

- Nam không còn ở đây nữa, giờ dọn qua bên nhà người yêu ở. Khanh
vẫn ở nhà cũ gần đây phải không?

- Đúng rồi, Khanh vẫn ở đó, ba mẹ đi để lại cho cô chú Khanh ở. Cho
Khanh số điện thoại đi Nam, nay mai đi café nói chuyện cũ nghe chơi
nha.

Nam đứng nói chuyện, tay bắt mặt mừng một chút với Khanh rồi chia
tay, leo lên taxi. Ký ức ngày xưa cũng như dòng xe cộ ngoài kia, ngược
chiều thời gian trở về tìm Nam.

***

Khanh là bạn thanh mai trúc mã của Nam, hai đứa cùng tuổi, học
chung từ hồi lớp một đến lớp năm. Lên cấp hai, dù học khác trường
nhưng vẫn thỉnh thoảng gặp nhau nói chuyện. Lớn hơn chút nữa,
Khanh bỗng dưng phát hiện ra chỉ ở bên Nam, Khanh mới có được
những phút vui vẻ và bình yên. Mười bảy tuổi, Khanh theo gia đình
sang Mỹ định cư, mấy ngày trước khi đi, Khanh ăn tối cùng Nam, và đời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.