KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 226

- Con tỉnh rồi, lâu lâu nhà mình mới đi chơi chung, đâu thiếu con được.

Nam nghe tiếng ba thoang thoáng trong điện thoại nói gì đó, rồi tiếng
em gái, “Ba nhắc con đem mà ba quên đem nha...”, rồi tiếng mẹ trả lời
ba, xong mới tiếp tục cùng Nam:

- Ba dặn con có đi thì lấy cho ba cái áo lạnh luôn, ba sợ ngày mai lạnh
hơn. Anh... còn gì nữa không, để Nam nó lấy... Anh, nhìn đường kìa...

Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng hét của mẹ, của ba, của em gái... ký ức
trong Nam đóng sập, tối đen từ đó.

***

Nam bật người dậy trên sofa. Không thể nào... sự thật không thể nào là
như vậy.

Nước từ mắt Nam bắt đầu chảy dọc, cả thân người run rẩy trong cơn
đau. Phan ôm ghì lấy Nam từ phía sau, giọng Mễ cố gắng trấn an Nam:

- Đó mới là sự thật. Rất kinh khủng, nhưng Nam phải tập đối diện với
nó. Nam không thể sống với những ảo tưởng mình tạo ra được nữa.
Nam phải đối diện và vượt qua nó để đón nhận những thứ tốt đẹp hơn
từ tương lai... đừng trốn tránh quá khứ nữa Nam...

Những chuyện xảy ra sau đó, là mảng ký ức đau đớn mà mấy năm nay
Nam luôn muốn che giấu.

Khi Nam đến được bệnh viện, cả gia đình chỉ còn là những thi thể. Nam
gục ngã trong nỗi đau, đồng thời là những lời tự hờn trách bản thân.

Phải chi Nam đã không say, đã đi cùng ba mẹ.

Nếu có Nam, ba sẽ không phải dặn Nam lấy áo, đã không lạc tay lái.

Nếu có Nam, thà Nam được nằm chung với mọi người ở kia, chứ không
phải đứng đây làm kẻ chứng kiến...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.