KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 257

sót lại. Cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chuyện đã đến mức này rồi, có
tiếc thương hay quy chụp trách nhiệm cũng chẳng làm được gì. Điều
cậu có thể làm là tạo ra một chuyên đề mới, cảnh tỉnh người ta vì cái
thói công kích bầy đàn dẫn đến kết cục đau lòng như vậy. Chắc chắn sẽ
được ủng hộ dữ lắm, cậu tin tôi đi. Còn thằng nhỏ, nó vẫn chưa chết
mà, chỉ là hôn mê, rồi sẽ tỉnh lại thôi.

Sau khi gã tổng giám đốc đi khỏi, Phan ngồi một mình trong văn
phòng, chưa bao giờ cảm thấy bản thân mất phương hướng đến vậy.
Luôn tự phụ là người có thể nắm giữ thời cuộc, có thể làm chủ được
những tình huống bất ngờ, nhưng lần này, Phan đã thất bại. Một đứa bé
vừa mới muốn tự kết liễu cuộc đời, nó còn quá trẻ, nó còn cả một tương
lai phía trước... tại sao lại đến mức này?

Bỗng dưng, Phan nhớ lại câu nói của Tú trước khi xin nghỉ, “Nơi này
không còn là Thiên đường nữa, nó trở thành Địa ngục rồi.”

***

Xe Phan lướt chậm chậm trên đường, tiến vào bệnh viện B. đang nằm
viện. Sáng nay, các nguồn tin thân cận nhất cho Phan biết B. đã tỉnh
dậy.

Lối vào bệnh viện chật cứng người, hầu hết là những người hâm mộ B.
kéo vào nhìn ngó, hỏi thăm. Phan tìm chỗ đậu xe, bước xuống, len lỏi
cùng dòng người đang chen chúc. Phan nghe tiếng một người đứng cạnh
lầm bầm, “Đã vào bệnh viện cũng không được yên.”

Chợt có người đến bên cạnh, vỗ vai khiến Phan giật mình quay lại.

- Sao Mễ ở đây?

- Tôi chính xác là bác sĩ điều trị tâm lý cho B. trước khi xảy ra chuyện
này. Dĩ nhiên tôi phải có mặt ở đây... Phan cũng đến đây vì B. đúng
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.