KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 258

Phan gật đầu, Mễ gọi điện lần nữa để gia đình B. cho người xuống đón.
Hành lang bệnh viện trắng toát, gợi trong Mễ một cảm giác đau vô
hình. Trước cửa phòng bệnh B nằm bu kín người, đa phần đều cầm theo
máy ảnh, nhìn là biết phóng viên đang chực thông tin.

Ba mẹ B. ra mở cửa cho Mễ và Phan vào liền đóng sập cửa và kéo rèm
phủ kín. B. đã tỉnh dậy sau một đêm dài hôn mê. Nhưng… tâm trí
không còn được như xưa.

Trên gương mặt đứa bé còn tươi cười nhận giải trên sân khấu cách đây
chưa lâu, là nỗi sợ hãi tột cùng, nó, đang rúc trong góc phòng bệnh
viện, đưa hai tay ôm lấy người, run rẫy.

Mẹ B. cố gắng lại gần con, nhưng cứ mỗi khi muốn chạm vào người B.
nó lại lùi xa, sợ hãi, la hét. Ba B. nói trong đau khổ:

- Sáng nay nó tỉnh lại thì đã như vậy… Tôi không biết làm sao nữa. Bác
sĩ nói nó bị chấn động thần kinh. Cô là bác sĩ tâm lý, tôi chỉ còn biết gọi
cho cô.

Mễ gật đầu trấn an rồi cũng tiến gần lại B. nhưng cũng như khi nãy, B.
càng co rút người hơn, vẻ mặt sợ hãi, rồi bất thần chui tọt xuống dưới
gầm giường bệnh, đưa hai tay ôm đầu, cố thủ.

Phan nhìn cảnh trước mắt, thấy trong lòng dợn lên cơn nhộn nhạo, bèn
xin phép gia đình B. ra ngoài đứng chờ. Một hồi sau, Mễ cũng bước ra
theo. Đám phóng viên canh lúc cửa hé, liền chĩa máy chụp hình vào
nhấn lách tách.

- Mễ đi gì tới đây?

- Tôi đi taxi.

- Có thể đi uống cùng tôi một ly café chứ?

- Ừ, có bao giờ tôi từ chối Phan đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.