KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 107

khi người ta hiểu những lời đó có ý nghĩa gì rồi? Vậy thì nên im đi, nhưng
cặp mắt kia cứ nhìn trừng trừng mình đây này. Mình hiểu rồi, cặp mắt đó
muốn xin mình điều gì rồi.
- Anh muốn nói…
- Phải, con của chú cũng ở đó nữa.
John thở dài:
- Tixo, Tixo.
Rồi lại thở dài nữa:
- Tixo, Tixo.
Kumalo lại gần, đặt tay lên vai em.
- Có nhiều điều anh có thể nói…
- Nhưng anh không nói. Anh chỉ nói rằng, anh chỉ biết chú đau khổ vì cái gì
rồi.
- Dạ phải, ai có thể biết rõ cái đó hơn anh?
- Phải, đó là một trong những điều anh có thể nói với chú. Có một người da
trắng trẻ tuổi hiện đương đợi anh ở hội Truyền giáo, để dắt anh vô khám.
Có lẽ ông ta cũng cho chú đi theo được.
- Anh cho em khoác cái áo và lấy cái nón.
Họ không đợi người nhà bưng trà ra mà vội đi về hội Truyền giáo.
Msimangu lo lắng đứng đợi họ, thấy họ tiến lại. Ông lão bây giờ bước vững
hơn, còn người kia có vẻ khòm lưng đau khổ lắm.
Tới hội Truyền giáo, cha Vincent, vị mục sư Anh có cặp má hồng hào, nắm
lấy bàn tay Kumalo, bảo:
- Tôi sẽ tận lực, tận lực. Ông muốn gì, xin cứ cho hay. Bất kỳ việc gì, giúp
được, tôi sẽ giúp.

Họ bước qua cửa rào sắt nặng nề, đục trong bức tường cao màu ảm đạm.
Người trẻ tuổi, nói thay họ và công việc không gặp gì trở ngại. Người ta dắt
John Kumalo vô một căn phòng, còn người trẻ tuổi với Stephen Kumalo vô
một phòng khác, rồi dẫn đứa con của Stephen vô đó.
Hai cha con xiết tay nhau, đúng là ông lão đưa hai tay ra nắm lấy tay của
con, và những giọt nước mắt nong nóng rớt trên tay. Đứa con đứng yên,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.