KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 127

- Umfundisi sẽ không xấu hổ vì con đâu. Xin đừng lo ngại gì về con cả. Xin
đừng ngại rằng chỗ đó yên tĩnh quá, con chỉ ước ao được chỗ yên tĩnh thôi.
Khi nói tiếng “ước ao ” mắt nó sáng lên; nó hớn hở nói tiếp, làm cho
Kumalo ngặc nhiên:
- Đó là điều con ước ao, lòng con chỉ ước ao được như vậy thôi.
Ông lão nói:
- Ta hiểu con. Con thông minh hơn ta tưởng.
Nó nhanh nhẩu khoe:
- Hồi đi học, con thông minh.
Ông bật cười, và ngạc nhiên thấy giọng cười của mình lạ tai.
- Con theo giáo phái nào?
- Thưa Umfundisi, giáo phái Anglican.
Câu đó nó cũng nhanh nhẩu đáp.
Ông lại cười về tính chất phác của nó, rồi bỗng có giọng long trọng:
- Ta muốn con hứa với ta một điều, một điều nghiêm trọng.
Nó cũng có vẻ long trọng hỏi lại:
- Thưa Umfundisi, hứa điều chi?
- Nếu sau này, dù con ở đây hay đã về nhà ta, mà con thấy ân hận về quyết
định đó của con, thì không được giữ kín nỗi ân hận trong lòng hoặc trốn đi
như hồi trước đã trốn khỏi nhà má con. Con phải hứa với ta rằng lúc đó con
sẽ lại kể nỗi ân hận cho ta hay.
Nó nghiêm trang đáp:
- Con xin hứa - rồi hăng hái nói tiếp - con sẽ không bao giờ ân hận đâu.
Ông lại cười, buông hai bàn tay nó ra, cầm chiếc nón lên.
- Khi mọi sự đã thu xếp xong xuôi, ta sẽ lại đón con đi làm lễ cưới. Con có
đủ y phục không?
- Con có được vài cái. Con sẽ vá nó lại.
- Và không được ớ nơi này nữa. Con muốn ta kiếm cho một nơi ở gần ta
không.
- Con muốn lắm Umfudisi.
Nó vỗ tay reo như một đứa con nít.
- Làm sao cho sớm sớm lên để con rời bỏ được căn phòng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.