KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 126

Ông tiến lại gần nó, hỏi:
- Con mấy tuổi.
Nó nức nở:
- Con không nhớ rõ, chừng mười sáu tuổi.
Một nỗi thương hại thâm thiết tràn ngập lòng ông, ông đặt tay lên đầu nó.
Và không hiểu vì có bàn tay của một mục sư đặt lên đầu hay vì niềm
thương hại thâm thiết từ trong lòng tuôn ra bàn tay và đầu ngón tay ông già,
hay vì một nguyên do gì khác, mà thiếu nữ đó nín khóc, và ông cảm thấy
đầu của nó yên dịu xuống dưới lòng bàn tay mình. Ông đưa tay kia ra, nắm
bàn tay của nó, thấy những chỗ chai nhám vì phải làm những việc lặt vặt
trong căn nhà tồi tàn này. Ông bảo:
- Ta rất ân hận. Ta xấu hổ vì đã hỏi con câu đó.
Nó đáp:
- Con cũng không biết phải trả lời ra sao.
- Ta cũng biết rằng, con không biết phải đáp ra sao. Vì vậy mà ta xấu hổ.
Sao, con thực tình muốn kết hôn với con trai không?
Nó nắm chặt lấy hai bàn tay của ông.
- Thưa muốn.
- Rồi về một nơi tĩnh mịch, xa xôi hẻo lánh làm dâu con nhà ta.
- Thưa muốn.
Giọng của nó rõ ràng có vẻ vui mừng.
- Muốn nhiều không?
- Thưa nhiều.
- Này con.
- Thưa Umfundisi.
- Ta phải cho con biết một điều khó khăn nữa.
- Xin Umfundisi cứ nói.
- Ở cái nơi yên tĩnh đó, lúc nào con thấy thèm muốn thì làm sao? Ta là mục
sư, ta ở ngay sát giáo đường, đời sống của ta yên tĩnh và có ngăn nắp. Ta
không muốn đòi hỏi điều quá sức con.
- Thưa Umfundisi, con hiểu rồi. Con hiểu rõ rồi.
Cặp mắt nó rưng rưng nhìn ông già.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.