KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 143

tới Johannesburg.
- Phải, phải. Lúc này tôi không suy nghĩ gì được cả.
- Dạ, tôi hiểu ạ.
- Đi cách nào hơn?
- Thưa ông, theo ý tôi, đi máy bay hơn.
- Được, vậy chúng tôi sẽ đi máy bay. Ông bảo phải báo trước cho họ ư?
- Khi chúng ta trở xuống nhà ông tôi sẽ báo liền cho họ. Tôi có thể nào kêu
điện thoại mà bà nhà không nghe được không? Phải làm gấp đi.
- Được, được. Ông có thể kêu điện thoại mà nhà tôi không nghe thấy được.
- Thôi, chúng mình phải đi về ngay thôi.
Nhưng ông Jarvis vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
- Ông Jarvis, ông đứng dậy được không? Tôi muốn đỡ ông dậy. Bà nhà
đương ngó chúng ta.
- Đại uý, nhà tôi chắc đương tự hỏi có chuyện gì đây. Dù ở xa như vậy, nhà
tôi cũng cảm thấy có cái gì bất thường.
- Có thể như vậy lắm. Chắc bà nhà đã nhận thấy có cái gì trên nét mặt tôi,
mặc dầu tôi đã rán không để lộ ra.
Jarvis đứng dậy.
- Trời, lại có cái việc đó nữa.
Họ xuống con đường dốc, Binnendyk đi trước. Jarvis đi như một người
ngây dại, mất hồn. Bầu trời không gợn mây thế kia, mà những việc như vậy
xảy ra….
Ông ta hỏi:
- Bắn chết?
- Dạ.
- Bắt được tên bản xứ đó không?
- Thưa chưa.
Nước mắt ông rưng rưng, Răng ông cắn môi. Ông nói:
- Cấn quái gì.
Họ xuống tới chân đồi, gần tới thửa ruộng. Dù mắt mờ vì lệ, ông cũng thấy
lưỡi cày lật các cục đất lên, rồi trượt trên mặt đất cứng như sắt. Ông bảo:
- Thôi Thomas. Đại uý à, vợ chồng tôi chỉ có một mình nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.