KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 142

- Ngờ là một tên trộm bản xứ. Ông biết rằng mợ ấy đi vắng chứ?
- Tôi biết.
- Cậu ấy hơi mệt, nên ngủ ở nhà. Tôi đoán rằng tên bản xứ đó tưởng trong
nhà không có ai. Hình như cậu ấy nghe thấy tiếng động, xuống coi xem có
cái gì. Tên bản xứ bắn một phát, chết liền. Không thấy có dấu vết gì chứng
tỏ có cuộc vật lộn.
- Trời ơi!
- Thưa ông, tôi thật đau lòng. Đau lòng rằng lại phải báo tin đó cho ông.
Viên đại uý đưa tay ra, nhưng Jarvis lại ngồi xuống phiến đá, nên không
thấy đại uý đưa tay.
- Trời ơi!
Van Jaarsveld đứng yên, trong khi ông già rán nén nỗi khổ tâm.
- Đại uý không cho nhà tôi hay đấy chứ?
- Thưa không.
Jarvis cau mày, nghĩ tới cái việc phải cho vợ hay đó nữa. Ông bảo:
- Nhà tôi không được mạnh. Tôi không biết rồi làm sao chịu nổi tin đó.
- Thưa ông, tôi được lệnh trên bảo phải tận lực giúp đỡ ông mọi việc.
Bynnendyk sẽ lái xe đưa ông lại Pietermaritzburg nếu ông muốn. Ông có
thể đón chiếc xe tốc hành chạy chín giờ tối và mười một giờ trưa mai tới
Johannesburg. Có một toa dành riêng cho ông bà.
- Đại uý thật tốt bụng.
- Thưa ông, ông muốn gì tôi cũng xin tuân ý.
- Mấy giờ rồi.
- Ba giờ rưỡi.
- Cách đây hai giờ.
- Dạ.
- Cách đây hai giờ thì nó vẫn còn sống.
- Dạ.
- Trời ơi.
- Nếu ông muốn đi xe lửa, thì phải đi từ sáu giờ. Hoặc nếu ông muốn thì có
thể đi máy bay. Hiện có một chiếc máy bay đợi ông ở Pietermaritzburg.
Nhưng phải báo trước cho họ hồi bốn giờ. Đi máy bay thì nửa đêm ông sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.