KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 141

Bà Jarvis ở trong nhà ra đón khách và hai người cảnh sát từ trên xe bước
xuống. Một người có vẻ là viên đại uý, tên Van Jaarsveld, rất được dân làng
quý mến hồi trẻ chơi Rugby có hạng, cựu chiến binh trong thế chiến thứ
nhất, Jarvis cho rằng nhà cầm quyền phải lựa rất kỹ các sĩ quan cảnh sát, để
phái tới một miền nói tiếng Anh như miền Ixopo này. Hai người cảnh sát có
vẻ như lại kiếm ông vì bà vợ đưa tay chỉ lên ngọn đồi. Ông tính trở xuống
nhưng còn ngó thung lũng lớn một chút đã. Không một nơi nào mưa cả, mà
cũng không có dấu hiệu gì sắp mưa. Ông gọi con chó rồi đi theo con đường
dốc đổ xuống một trong sườn đá. Xuống được nửa chừng dốc, tới một bình
nguyên nhỏ, ông thấy Van Jaarsveld và Binnendyk đương leo dốc lên kiếm
ông, còn chiếc xe thì họ lái trên con đường mòn lởm chởm, rồi cho ngừng
lại ở mép khu ruộng đương cày. Họ cũng nhìn thấy ông, ông đưa tay vẫy,
rồi ngồi xuống một phiến đá để đợi họ. Binnendyk ở lại sau, để một mình
viên đại uý tiến lên phía ông.
- Sao, đại uý có đem mưa lại cho chúng tôi không?
Viên đại uý ngừng lại, quay lại ngó về phía thung lũng và dãy núi ở xa.
- Thưa ông, tôi không thấy có đám mây nào cả.
- Tôi cũng vậy. Hôm nay có việc gì mà ông lại kiếm tôi đây?
Hai người bắt tay nhau, viên đại uý nhìn ông.
- Ông Jarvis à!
- Chi vậy?
- Tôi báo tin buồn cho ông.
- Tin buồn?
Jarvis ngồi xuống tim đập mạnh.
- Tin về con tôi hả?
- Dạ.
- Nó chết rồi ư?
- Dạ.
Viên đại uý ngưng một chút rồi nói tiếp:
- Bị một phát súng lục, mất hồi một giờ rưỡi trưa hôm nay ở Johannesburg.
Jarvis đứng dậy, miệng run run hỏi:
- Bị một phát súng lục? Ai bắn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.