KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 170

diễn văn khai mạc thứ nhì của vị Tổng thống siêu việt đó. Ông đọc trọn bài,
tâm hồn bỗng cao thương lên, ông thấy trong đó có một cái gì bí mật hé mở
ra như một con đường mòn đã đứt quãng nay lại thấy khúc nối. Ông lại
được hiểu biết thêm một người xa lạ, tức con ông. Ông bắt đầu hiểu tại sao
con ông lại treo tấm hình của vĩ nhân đó, tại sao có nhiều sách viết về vĩ
nhân đó như vậy.
Ông cầm trang bản thảo lên để nghĩ tới con, chứ không phải để cân nhắc lời
văn cùng tư tưởng. Ông ngó hàng cuối cùng:
“ Xin cho tôi một phút….”
Thế rồi hết. Những ngón tay đó không còn viết thêm gì nữa. Xin cho tôi
một phút, tôi nghe thấy tiếng động trong bếp. Cho tôi một phút để tôi đi
đón cái chết. Cho tôi cả ngàn phút đi, tôi không bao giờ trở lại nữa đâu.
Jarvis gạt bỏ ý nghĩ đó đi, đánh quẹt đốt thuốc rồi sau khi đọc hết bản thảo,
vừa hút thuốc vừa miên man suy nghĩ.
- Anh à.
Ông giật mình.
- Cái gì đó, mình?
- Anh không nên ngồi một mình như vậy.
Ông mỉm cười với vợ:
- Anh đâu có tính hay lo nghĩ phiền muộn mà mình ngại.
- Thế anh ngồi làm gì đó?
- Anh suy tư, chứ không lo nghĩ. Anh đọc, đọc cái này.
Bà vợ cầm lấy mấy trang bản thảo, ngó qua rồi ép vào ngực.
Ông nhỏ nhẹ bảo:
- Em nên đọc đi, đáng đọc đấy.
Bà ngồi xuống để đọc, còn ông thì nhìn bà, biết vợ sắp làm cái gì đây. Bà
ngó trang cuối cùng, đọc hàng cuối cùng: “ Xin cho tôi một phút…” Bà
nhìn kỹ hàng chữ đó. Rồi bà quay lại ngó ông, muốn nói gì đó; ông nghe bà
nói:
- Đau khổ dễ gì mà quên được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.