KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 59

tật nữa như người ta đã để cho nghe, nhưng hầu hết đều kiên nghị bước và
họ chịu cực như vậy tới nay đã được mấy tuần rồi. Nhiều người da trắng
ngưng xe lại, đón họ cho đi nhờ về Alexandra.
Khi xe ngừng lại ở một chỗ đèn đỏ, hai vị mục sư thấy một cảnh sát công lộ
hỏi một người da trắng có giấy phép chở người da đen không.
Người da trắng đáp:
- Tôi chở giùm họ, không lấy tiền.
- Nhưng ông vẫn là chở khách trên một lộ trình của xe buýt.
- Vậy thì cứ đưa tôi ra toà.
Đèn xanh bật lên, chiếc tắc-xi tiếp tục chạy và hai vị mục sư không được
nghe nốt.
Msimangu bảo:
- Tôi đã nghe nói. Nghe người ta bảo rằng họ kiếm cách ngăn cản người da
trắng chở giúp chúng ta và họ còn định đưa những người da trắng này ra
toà nữa.
Trời đã tối, nhưng con đường vẫn còn chật những người trở về nhà ở
Alexandra. Và vẫn còn nhiều chiếc xe ngừng lại cho họ lên, nhất là các
người già cả, các phụ nữ và các người tàn tật. Kumalo nở một nụ cười, một
nụ cười kỳ dị, khắp thế giới không đâu có, nụ cười của một người da đen
khi thấy một người đồng chủng được một người da trắng giúp đỡ ở chỗ
công cộng, vì việc đó đâu phải dễ dàng. Ông ta mải trầm tư cho nên giật
mình khi Msimangu thình lình nói lớn tiếng:
- Thật quá sức tưởng tượng, huynh ạ.
- Cái gì quá sức tưởng tượng?
- Không, nói thực ra tôi không ngờ được chuyện đó.
Msimangu ngồi thẳng người lên, đầm mạnh vào ngực, nói:
- Cứ, đưa tôi ra toà đi.
Kumalo ngạc nhiên ngó bạn. Msimangu bảo:
- Cái đó quá sức tưởng tượng của tôi.

Chú thích:
1. Cũng gọi là Bantu, một bộ lạc ở Phi châu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.