KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 96

ALAN PATON

KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU

Dịch giả: NGUYỄN HIẾN LÊ

Chương 11

Trên đường đi Ezenzeleni, họ làm thinh, và mặc dầu đi bộ từ nhà ga tới trại
người mù, Msimangu rán gợi chuyện, nhưng Kumalo có vẻ không muốn
nói mà cũng không để ý tới những cái ở chung quanh.
Msimangu hỏi:
- Trong khi tôi mắc việc, huynh tính làm cái gì?
- Tôi muốn lại ngồi một trong những chỗ mà huynh đã nói với tôi đó, và
khi huynh xong công việc rồi thì có lẽ tôi xin huynh dắt tôi đi coi
Ezenzeleni.
- Đồng ý.
- Tôi mong rằng, tôi không làm cho huynh phiền lòng chứ?
- Tôi hiểu hết rồi. Thôi đừng nhắc lại chuyện đó nữa.
Msimangu giới thiệu Kumalo với ông giám đốc người Âu và ông này trân
trọng khác thường gọi Kumalo bằng ông. Chắc Msimangu đã nói riêng gì
với ông giám đốc, nên ông này không mời Kumalo đi theo họ, mà dắt
Kumalo lại cái chỗ đất đồi thoai thoải đưa xuống cánh đồng và bảo tới bữa
ăn họ sẽ lại gọi về.
Trong mấy giờ, Kumalo ngồi ở đó dưới ánh nắng, thấy tâm hồn nhẹ nhàng,
phấn khởi lên, không hiểu là tại không khí ấp áp, hay tại cảnh cánh đồng
mênh mông trải ở dưới chân tuốt tới dãy núi xanh lam ở chân trời, hay là tại
Thượng Đế chí nhân an ủi các tâm hồn khổ não.
Phải, Msimangu đã nói đúng. Tại sao lại lo sợ chính cái điều đó xảy ra
trong một châu thành có cả ngàn người này? Con trai ông đã lầm lạc trong
châu thành lớn này cũng như bao nhiêu người trước, và bao nhiêu người
khác nữa sau nó, cho tới khi nào người ta tìm được một bí quyết mà hiện
nay chưa ai biết được. Nhưng còn cái việc giết người, giết một người da
trắng! Không ông nhớ lại các việc đã qua thì không thấy một cái gì, một
chút gì làm cho ông ngờ rằng việc đó có thể xảy ra được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.