KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 119

Tôi hít vào thật sâu. “Tôi không sao. Xin lỗi. Chắc là do đứng lên

nhanh quá.” Tôi gỡ tay mình ra khỏi tay anh ta nhẹ nhàng nhất có
thể, cố không tỏ ra ghê tởm vì giật tay ra hay gì khác. Tôi chắc cú là
chẳng muốn ai biết về vụ cái tay này. Nếu họ chụp X-quang và
thấy nó đại loại bị gãy, chắc chắn tôi sẽ phải nghỉ làm một thời
gian. Đơn giản là tôi phải xoay xở được cho đến khi về nhà, và rồi
tôi có thể nốc một viên Percocet hay...

Tôi tự rủa mình. Không. Với tôi thì không phải thuốc giảm đau.

Chẳng có cái quái gì như thế có tác dụng với tôi nữa. Thật lộn hết cả
mề.

Thay vào đó là não. Tôi thở dài. Mẹ kiếp, thật kỳ quái.

Bằng cách nào đó, Ed đã bỏ qua những thủ tục thông thường, và

tôi được yên vị trong một phòng khám chỉ sau vài phút. Y tá bước vào
và tôi suýt nhăn mặt khi nhận ra đó là mụ tóc đỏ chóe từ lần cuối
tôi ở đây. Tôi cứ chờ mụ khơi mào ánh mắt ác ý, nhưng mụ chỉ đo
đạc cho tôi rồi rời khỏi.

“Ghét con mụ chó chết đó”, Ed lẩm bẩm và tôi phải kìm lại tràng

cười ha hả. Anh ta nhìn tôi cười toe bẽn lẽn. “Xin lỗi. Năm ngoái tôi bị
chó cắn và mụ ta thì kinh tởm đến nỗi nghĩ là tôi đáng bị chó cắn.”

Tôi muốn đáp lại, nhưng cửa mở ra và một nửa Viện Kiểm thi ùa

vào. Ít nhất có vẻ là như vậy. Thực tế thì chỉ có Derrel với Allen
Prejean, và trước nỗi sửng sốt của tôi, theo sau là Viện trưởng Viện
Kiểm thi - bác sĩ Duplessis. Nhưng chẳng có người nào trong số đó
nhỏ nhắn cả, và căn phòng vốn đã bé tí dường như đột nhiên chật
cứng người.

Ed siết cánh tay tôi - ơn trời là cánh tay lành. “Bảo trọng nhé,

Angel. Và đừng hiểu sai nhé, nhưng tôi không thích gặp cô như thế
này thêm lần nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.