KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 117

Ed đập lên gáy Ivanov. “Ừ, vì tôi sẽ đá đít thằng này nếu nó

không tìm ra.”

Ivanov giơ một nắm đấm lên gầm gừ đe dọa và tôi hít vào thật

sâu. Ánh mắt hắn thoáng liếc sang tôi, thấy tôi bị sốc liền cười
toe toét và hạ nắm đấm xuống. “Xin lỗi”, hắn nói, và giờ tôi có
thể thấy nét cười trong mắt hắn. “Ed và tôi chơi với nhau từ khi
bọn tôi còn bé tí. Nó cứ tưởng có thể thoát được tội hành hung sĩ quan
cảnh sát, và một ngày gần đây, tôi sẽ bập còng vào cái mông gầy
nhom của nó.”

Ed chỉ mỉm cười hiền hòa. “Và lần tới, nếu mày bị thương trong

lúc làm nhiệm vụ thì tao đảm bảo sẽ nói với đội cấp cứu là mày đàn
ông cực, chẳng cần đến thuốc giảm đau đâu.”

Tay cảnh sát khịt mũi. “Nói mới nhớ, mày nên thôi cái trò tầm

phào này đi và đưa cô ấy đến bệnh viện khám ngay.”

“Biến đi cho khuất mắt tao rồi tao sẽ làm thế”, Ed vừa nói

vừa trừng mắt nhìn tay cảnh sát. Ivanov khẽ bật cười, rồi nháy mắt
với tôi và đứng dậy bỏ đi. Tôi trố mắt nhìn theo sau hắn vài giây
trong lúc vật lộn để hiểu được khía cạnh mới của tay cảnh sát cộc cằn
này.

“Thằng đấy có thể là Quý ông Dằn dỗi”, Ed khẽ nói, “nhưng tôi

nghĩ lần này là do lo lắng nhiều hơn. Bọn tôi sẽ khám cho cô và
rồi tất cả sẽ vui vẻ hơn”.

“Tôi đâu có đau đến thế”, tôi khăng khăng, ngay cả khi trong

lòng tự hỏi liệu tay cảnh sát kia có thực sự lo lắng cho mình không.
“Tất cả những gì tôi cần là một miếng băng cá nhân trên đầu.”

“Với toàn bộ máu me trên người, cô có thể đóng vai phụ trong một

bộ phim đâm chém đấy”, Ed nói, “nhưng tôi mà tìm ra được vết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.