KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 122

ma. Trước vẻ nhẹ nhõm của tôi, bóng nghi ngờ thoáng qua trong đôi
mắt Viện trưởng nhạt đi khi tôi kể xong những tình tiết đã xảy ra.
Và khi kết quả kiểm tra nước tiểu an toàn của tôi quay lại, ơn Chúa,
thì ngay cả Allen dường như cũng đã đủ thả lỏng để thể hiện lòng
quan tâm thực sự.

Thật xúi quẩy, cuối cùng tôi vẫn phải nghỉ làm ba ngày. Mà thậm

chí còn chẳng phải là phạt gì, đúng là điều kỳ lạ điên rồ. Được nghỉ
hưởng nguyên lương, còn Viện trưởng thì gần như chắc đét nghĩ
rằng mình siêu tử tế, và cho tôi thêm thời gian để đảm bảo là tôi
khỏe hẳn. Thường thì tôi sẽ sướng điên lên nếu được nghỉ làm mà
vẫn hưởng lương. Ý tôi là, ông thật ngầu ngoài sức tưởng tượng khi
cho tôi đặc ân ấy, đặc biệt khi tôi là người mới toanh. Thường thì
người ta phải làm ở đó ba tháng mới có thể được nghỉ hưởng lương.

Và đáng ra tôi nên nói gì đây? “Chậc, cảm ơn vì đã cho tôi được

nghỉ hưởng lương, nhưng đó không phải là lý do tôi cần đi làm. Tôi
cần phải xục xạo xác người chết để được no cái bụng, thế đấy.”

Chí ít cũng chỉ có ba ngày. Nếu không nạp vào ít não lúc xảy ra

tai nạn, thì chắc là tôi đã buộc phải nghỉ đến vài tuần để không ai
biết tôi có thể phục hồi nhanh thế nào khi được ăn uống tử tế.
Và rồi tôi sẽ giống như cái thây ma kia... Một cơn ớn lạnh chẳng
liên quan gì đến cái tủ lạnh đang mở chạy xuyên qua tôi.

Tôi đóng cửa tủ lạnh rồi đứng dậy. Ngày mai tôi sẽ quay lại làm

việc. Một ngày nữa... Tôi có thể trụ được đến khi ấy, đúng không
nào? Tôi thậm chí còn chưa bốc mùi cơ mà. Chậc, chưa nhiều lắm.
Tôi thầm đếm ngày. Tôi đánh chén suất não cuối cùng vào ngày
hôm kia, và đúng lịch thì mai tôi sẽ đi làm. Ba ngày không có não...
Trước đây tôi chưa từng nhịn lâu thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.