KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 124

hết trán? Tôi nhăn mặt. Để tóc mái. Ọe ọe. Tôi thà để cơ thể mủn ra
còn hơn.

Bố không ở nhà nên tôi kiểm tra tình hình tài chính của mình

rồi ra ngoài. Tôi bị trúng một đòn trách nhiệm và sử dụng phần lớn
số lương gần đây nhất để làm những thứ ngớ ngẩn như trả hóa
đơn, thậm chí còn trả cả hóa đơn truyền hình cáp vốn đã bị cắt
phéng lúc nào đó trong tuần trước. Hy vọng là làm thế sẽ tránh
được chuyện đưa tiền cho bố, đặc biệt là khi kiểu gì tôi cũng chẳng
chắc chắn được việc liệu bố có thực sự trả các hóa đơn bằng số
tiền đó hay không.

Bụng tôi sôi lên sau khi thanh toán tiền ở công ty điện và tôi dao

động ghê gớm, xem liệu mình có nên cố lẻn vào nhà xác và trộm lấy
ít não hay không. Vấn đề lớn là tôi phải dùng thẻ để lọt vào trong,
thế nghĩa là hệ thống sẽ ghi nhận chuyện đó. Một hai lần xuất
hiện khi không có ca làm sẽ chẳng phải là chuyện lớn lắm, nhưng
chắc chắn sẽ bị phát hiện nếu tôi biến nó thành thói quen. Đặc
biệt là khi tay tài xế tiền nhiệm đã bị bắt quả tang khi đang ăn
trộm. Tôi chẳng đời nào muốn mình bị chú ý nhiều hơn nữa.

Chỉ thêm một ngày nữa thôi, tôi nhắc nhở bản thân. Không đáng

để liều đâu.

Tôi ngửi thấy mùi gà rán khi băng qua một hàng ăn ở góc đường

và dạ dày lại nhộn nhạo. Tôi suýt cười phá lên vì nhẹ nhõm. Đây là
đói... không phải Đói. Tôi vẫn cần ăn thức ăn thông thường - một
điều tôi gần như quên béng trong thời gian chữa lành vết thương
từ vụ tai nạn.

Bố khỉ, tôi có xu hướng hay quên chuyện này mỗi khi nồng độ

não trong người ở mức thấp - điều đó có một tác động xúi quẩy là
làm cho tôi thậm chí còn đói não hơn nữa, vì về căn bản tôi đang bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.