KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 180

T

CHƯƠNG 17

âm trạng tốt lành kéo dài cho đến khi tôi quành xe vào nhà
và thấy bố đang ngồi trên thềm. Tay bố cầm lon bia, một
đống lon rỗng rải rác bên cạnh ghế ngồi. Tôi im lặng đếm
đống lon rỗng, rồi nhắm mắt lại và thở ra một tiếng chửi
thề. Hơn một tá rồi.

Tôi chậm chạp ra khỏi xe, làm như sẽ trì hoãn được thật lâu viễn

cảnh đương đầu với bố.

“Mày hôi như cú ấy”, bố lầm bầm khi tôi cố đi vượt qua. Tôi

nghiến răng, biết là bố chỉ nói thế cho thỏa thói khốn nạn mà
thôi. Sáng nay tôi đã ăn rồi.

“Angel, bố biết đến giờ mày đã nhận lương rồi”, bố gầm gừ.

“Mày phải đưa tao mấy đồng chết tiệt chứ.” Bố dừng lại để nhổ
toẹt lên thềm, rồi cong môi nói với tôi. “Rồi mày lại tiêu tốn hết
vào thuốc thang cho mà xem. Mày lúc nào chẳng thế.”

“Con mua thực phẩm và trả các hóa đơn, bố không nhớ à?” Tôi

vừa nói vừa giật cửa mở ra và bước vào nhà, mặt nhăn nhó khi nghe
thấy tiếng bố lệt xệt giày đứng dậy.

“Đừng có mà quay ngoắt đi khi bố mày đang nói chuyện với

mày!”, bố gào theo sau tôi.

“Con tưởng xong rồi”, tôi ném trả ra sau. “Con đã tiêu hết tiền

rồi. Thế nên giờ bố mới xem được truyền hình cáp và điện vẫn
sáng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.