KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 236

đông lạnh vẫn có thể vẫn ăn được, nhưng cái tủ lạnh nhỏ xíu của tôi
không có ngăn đông lạnh. Và chẳng đời nào tôi lại mạo hiểm để não ở
cái tủ lạnh trong bếp cả.

Tôi gõ tin trả lời Derrel: Nghe hay đấy. Cho em địa chỉ, gặp anh ở

đó.

Cơn đói lại thúc giục và tôi do dự, vẫn để tay trên cửa tủ lạnh. Ừ,

tôi mới ăn hôm qua thôi và chắc chắn có thể chịu thêm ít nhất là
một ngày nữa, trước khi cảm giác mọi thứ trở nên mờ mịt và thiếu
sức sống. Nhưng mình chẳng muốn hỏng một ít não nào, tôi vừa lý
luận vừa lôi một bình ra, phớt lờ giọng nói đầu tiên bảo tôi rằng
ngay cả bình não lâu nhất trong kho dự trữ của tôi cũng mới chỉ ở đó
chưa đến một tuần. Với lại nếu chuẩn bị đi nhận một xác chết, tôi
sẽ phải mang vác rất nhiều. Tôi có thể bắt đầu kéo dài thời gian
giữa các bữa ăn khi không làm việc. Nhưng không phải hôm nay.

Tôi nuốt một ngụm lớn trước khi có thể đổi ý, nhưng ngay cả khi

đặt cái bình vào trong tủ trở lại, một cảm giác hổ thẹn thiêu đốt cũ kỹ
nhưng quen thuộc đã hình thành trong tôi. Quên cái trò tự chủ đi
nhé.

Thở dài, tôi cất cái bình đi rồi đóng tủ lạnh lại. Tôi cần thôi

khắc nghiệt với bản thân đi. Chỉ là một ngụm thôi mà, chỉ vừa suýt
soát đủ để tôi cảm thấy có chút khác biệt. Và mọi thứ khác đều
đang thuận lợi.

Thực ra tôi đã có đủ kho dự trữ để có thể cố lùng cho ra Zeke rồi

chia cho gã một ít. Tôi chống lại ý tưởng đó và tìm cách thuyết phục
bản thân đừng nghĩ đến nữa, nhưng trong suốt tuần này, chẳng có
cái xác không não nào xuất hiện nữa. Thế có nghĩa là gã đã tìm
được nguồn thức ăn hợp pháp, hoặc là gã đang đói và lúc này đang
trên đường săn bắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.