KHÓM HOA TỬ ĐINH HƯƠNG - Trang 4

Năm phút im lặng nặng nề trôi qua, trong phòng chỉ nghe tiếng đồng hồ

treo tường khập khiễng kêu buồn bã và tẻ ngắt theo một điệu đã trở nên quá
quen thuộc: một - hai, ba - ba: hai tiếng đầu trong tròn, tiếng thứ ba rè.
Almazov ngồi, vẫn không cởi mũ áo, người cúi nghiêng về một bên.

Còn Vera đứng cách anh hai bước, cũng im lặng, khuôn mặt xinh đẹp

hằn rõ vẻ đau khổ căng thẳng. Cuối cùng, nàng lên tiếng trước, với một sự
thận trọng như thường thấy ở phụ nữ khi họ nói bên giường người thân
đang ốm nặng:

- Kolya, việc của anh thế nào? Tồi lệ lắm à?
Anh chỉ nhún mạnh vai và không trả lời.
- Kolya, bản vẽ của anh bị loại à? Anh nói đi, có thế nào để chúng ta

cùng bàn chứ.

Almazov quay nhanh về phía vợ và bắt đầu nói một cách cáu kỉnh và

nóng nảy, với cái giọng người ta thường dùng để trút nỗi ấm ức dồn nén đã
lâu trong lòng:

- Ừ đấy ừ đấy, người ta đã loại bỏ nó đi, nếu như em muốn biết đến thế!

Chẳng lẽ em không thấy sao? Hỏng bét mẹ nó cả rồi?... Cả cái đống giấy
lộn này - anh cáu kỉnh lấy chân đá vào chiếc cặp đựng bản vẽ - cả cái đống
giấy lộn này đem mà vứt vào bếp cho rảnh mắt! Đấy, Học viện đấy! Sau
một tháng nữa lại trở về trung đoàn, còn nhục nhã, tai tiếng nữa chứ! Và tất
cả chỉ là cái vết bẩn đáng nguyền rủa ấy… Mẹ kiếp!…

- Vết bẩn nào, anh Kolya? Em không hiểu gì cả.

Nàng ngồi xuống tay vịn của chiếc ghế bành và vòng tay ôm lấy cổ

chồng. Anh không cưỡng lại, nhưng vẫn tiếp tục ngồi nhìn vào góc nhà với
vẻ mặt cau có.

- Vết bẩn nào, Kolya? - Nàng dịu dàng hỏi lại.
- Hừ, thì một vết bẩn bình thường, mực xanh. Em biết đấy, hôm qua anh

thức đến tận ba giờ, cần phải làm cho xong. Bản vẽ được kẻ trang trí rất
đẹp, điều đó ai cũng công nhận. Nhưng anh thức khuya quá, mệt, tay bắt
đầu run, và làm vương ra một giọt mực... Vết mực lại quá đậm mới ác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.