KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 152

Tiếu Hàmkhổ sở cười khan một tiếng, tại sao cô lại thấy chị ấy ý tại

ngôn ngoạivậy? Một chưởng này vỗ vào, sao cô cảm thấy mềm nhũn chân
chứ?

“Vậy chúng em đi trước nhé, lần sau có dịp, cùng nhau ăn cơm nhé.”

Chu Triển Nguyên còn có phong độ như vậy, nhìn Lý Thụy chỉ thấy hàm
răng ngứangáy.

“Được, nếu có dip, tạm biệt.” Khóe miệng Diệp Dĩ Mạt mỉmcười đồng

ý, thuận tiện liếc mắt qua, trực tiếp không tiếng động trấn áp Lý Thụy
không được bạo lực không nên ẩu đả. Lý Thụy không thể làm gìhơn giương
mắt nhìn người yêu đi theo người ta, trong lòng rất căm ghét, chị, sao chị có
thể giúp loại người như vậy chứ?

“Chị, chị làm gì vậy, sao không cho em nói!” Lý Thụy thở hổn hển,

sưng mặt lên, vẻ mặt chán nản.

Diệp Dĩ Mạt trực tiếp liếc em trai mình một cái, thầm nghĩ, biểu hiện

bâygiờ của nó, một trăm điểm, nếu Tiếu Hàm có thể cho nó ba mươi điểm,
côliền tự đâm hai mắt đem đi xin lỗi thế giới.

“Về nhà.” Diệp DĩMạt nói sao làm vậy, em trai Lý có phẫn nộ nữa cũng

chỉ có thể ngoanngoãn nghe lời, ai bảo cậu bị ức hiếp mười năm chứ, hoàn
toàn không biết trên thế giới này còn có ai có thể chống lại đây.

“Anh TriểnNguyên, thật xấu hổ, lại gây thêm phiền toái cho anh rồi.”

Lên xe, trênmặt Tiếu Hàm còn có chút đỏ, ăn nói thì lúng ta lúng túng.

Ngượclại Chu Triển Nguyên lại không cảm thấy có chuyện gì, cười yếu

ớt nhìncô một cái, nói: “Không có gì, dù sao cũng không phải là lần đầu
tiên.”Xảy ra một lần, lần thứ hai sẽ thành thạo hơn. Câu cuối cùng, Chu
TriểnNguyên lặng lẽ nuốt xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.