KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 153

“Em sẽ giải thích rõ với chị ấy...” Tiếu Hàm bế Nãi Tích, rũ mắt xuống

nói, không biết là đang nghĩ cái gì.

Chu Triển Nguyên khẽ cau mày, nhưng không nói gì, chẳng qua chỉ

nhàn nhạt ‘Ừ’ một tiếng.

Một đường đi không ai nói, hai người lớn ai cũng có chuyện của mình,

ngườinào cũng không ai chú ý đến cái miệng nhỏ nhắn của tên nhóc đang ở
trong người đang bĩu môi có thể treo được hũ dầu.

Về đến khu chung cư, Tiếu Hàm nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã hơn

hai giờ chiều. Bởi vìliên quan đến công việc, cô luôn có thói quen đeo đồng
hồ, mặc dù bìnhthường xem giờ trong điện thoại cũng rất dễ dàng, nhưng
khi đi dạy côvẫn thích để điện thoại trong phòng làm việc hơn, ngược lại có
đồng hồđeo tay vẫn tiện hơn.

Ánh mắt của Chu Triển Nguyên rơi vào cổ tay của cô, đồng hồ màu bạc

phát ra hơi lạnh như băng, đâm vào mắt của anhđồng tử chợt lóe.

“Anh Triển Nguyên, vậy em lên nhà trước đây.”Một đường về nhà, tâm

tình Tiếu Hàm đã dần thả lỏng, giờ phút này cườirất là tự nhiên.

Chu Triển Nguyên còn chưa kịp nói câu nào, NãiTích ở trong ngực chợt

quay đầu lại, một đôi mắt to nhìn chằm chằm, ngẩn ra không chớp nhìn
chằm chằm Tiếu Hàm, từng câu từng chữ trong miệngbật ra bên ngoài: “Cô
là mẹ mới của con, phải về nhà con!”

Nhấtthời chân tay Tiếu Hàm có chút luống cuống, ánh mắt thằng nhóc

bây giờquá mức sắc bén, miệng vểnh lên rất giống với ba ba nó, bàn tay
nhỏ bécũng chặt chẽ lôi làn váy của Tiếu Hàm.

Tiếu Hàm luống cuốnggiương mắt nhìn Chu Triển Nguyên, lộ ra ánh

mắt cầu cứu, lời nói vừa rồi kia, có lẽ thằng bé đã nghe được, chắc chắn đã
hiểu nhầm...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.