KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 160

Tiếu Hàm cười cười không sao, traocho anh một ánh mắt không có

chuyện gì, một mặt, Nãi Tích là đứa trẻhiểu chuyện sớm như vậy, rất nhiều
chuyện nó cũng rất nhạy cảm, nhưngmặt khác, cũng là đứa trẻ cực bám
người, người đối xử tốt với nó thì nósẽ trăm phần trăm báo đáp.

“Nãi Tích, phải đi ngủ trưa thôi, đợilát nữa ba ba đưa con đi bơi.” Chu

Triển Nguyên vỗ vỗ đầu con trai, thúc giục nó vào phòng mình, Nãi Tích có
chút không nghe lời, lôi kéo tayTiếu Hàm không chịu buông, nhưng mà một
cái quét mắt qua của ba ba, anhbạn nhỏ vẫn phải có chút kiêng dè, chỉ có
thể tội nghiệp nhìn về phíaTiếu Hàm liên tục dặn dò: “Cô giáo Tiếu, đợi con
ngủ dậy, chúng ta cùngđi bơi nha ~~ cô phải chờ con, không được đi nhé ~~
đi bơi xong thì baba dẫn chúng ta đi ăn ~~”

Tiếu Hàm bất đắc dĩ mặc nó coi mìnhthành đứa bé ba tuổi mà dụ dỗ,

chống lại ánh mắt suy ngẫm của Chu TriểnNguyên, chỉ cắn môi trước đồng
ý: “Con đi ngủ trước đi, chờ dậy rồi nóisau.”

Thấy Nãi Tích còn đang muốn nói gì nữa, Chu Triển Nguyênnhẹ nhàng

ho khan một tiếng, Nãi Tích không thể làm gì khác hơn là lưuluyến không
rời buông lỏng cánh tay, mỗi bước đi cẩn thận đi vào phòngcủa mình,
nhưng cửa phòng lại mở toang ra, vừa vặn có thể từ trên giường nhìn thấy
tình huống ngoài phòng khách, Nãi Tích hài lòng lên giường‘ngủ trưa’.

Hắc hắc. Hắc hắc. Nó quả nhiên thông minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.