KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 17

Lão Triệu 38 tuổi đẩy cửa tiến vào, cũng không khách khí, tự nhiên vào

ngồi đối diện với Chu Triển Nguyên, nhíu mày hỏi: “Thế nào? Người vợ tôi
giới thiệu không tệ chứ? Vợ của tôi nói, trường học của cô ấy là tốt nhất,
nhìn giống như là người yêu thương trẻ con...”

Thấy lão Triệu còn đang lải nhải thêm nữa, Chu Triển Nguyên quyết

định giải thích nhanh chóng: “Tôi đã không gặp cô ấy.”

“Cái gì?” Lão Triệu nhảy dựng lên, lão với vợ bàn bạc lâu vậy, mới tìm

được một cô gái trẻ độc thân thích hợp từ nhiều người như vậy, làm sao có
thể không gặp người ta được? “Sao lại thế này?”

Chu Triển Nguyên vừa mở laptop, vừa không ngẩng đầu lên nói: “Cô ấy

không đến, đồng nghiệp của cô ấy đi thay.” Anh cũng biết, điều này, thật là
không biết giải thích như thế nào.

“A? Thay đổi người à? Vợ của tôi không có nói thay đổi người! Cô gái

đồng nghiệp kia như thế nào? Nếu cũng không tệ, tôi sẽ xem qua trước.”

Chu Triển Nguyên dở khóc dở cười. “Cô gái kia và tôi có quen biết,

ngày trước ở cạnh nhà tôi, từ nhỏ đã gọi tôi là anh trai, anh nói tôi ra tay
được sao? Đùa cái gì vậy.”

Lão Triệu không cho là đúng, bĩu môi nói: “Vẫn là thanh mai trúc mã,

như vậy thật tốt, quen thuộc, còn hiểu rõ.”

Chu Triển Nguyên ném một văn kiện vào người lão, giả vờ giận nói:

“Anh nghĩ rằng tôi vô duyên giống như anh sao?”

Lão Triệu xẹt một tiếng tranh ra, lùi tới cửa, vẫn không quên quay đầu

kích thích Chu Triển Nguyên ở phía sau: “Tôi về nhà nói vợ chú ý đến cậu!
Cậu thật là khó hầu hạ mà!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.