Tiếu Hàm nghẹn nửa ngày, cuối cùng quyết định người lớn không chấp
kẻ tiểu nhân, không so đo với một đứa trẻ.
Đưa điều khiển cho nó, vỗ vỗ mông, Tiếu Hàm đứng lên: “Nãi Tích, đã
ăn cơm tối chưa?”
Nãi Tích không hé răng, nhìn chằm chằm vào TV, ngay lúc Tiếu Hàm
bực mình, thời điểm cho là mình không có được đáp án, bỗng nghe thấy
một thanh âm thực tội nghiệp: “Hôm nay là sinh nhật của con! Ba nói sẽ đi
ăn cùng con!”
Một câu làm cho Tiếu Hàm đau lòng. Đáng lẽ đến tuổi này đứa trẻ sẽ
suốt ngày dính lấy ba nó, huống hồ là Nãi Tích mồ côi mẹ. Cha con sống
nương tựa lẫn nhau, đối với cha sẽ có tính ỷ lại, Nãi Tích lại nhiều hơn.
Hôm nay là sinh nhật nó, ba nó đã hứa đi cùng mà bây giờ lại có việc đột
xuất để nó ở lại đây, đổi lại là cô, chắc chắn trong lòng sẽ rất khó chịu và bị
tổn thương.
Nhìn vẻ mặt quật cường không chịu rơi nước mắt của Nãi Tích trên sô
pha, trong lòng cô giáo Tiếu cực chua xót. Nhớ lại ngày trước sinh nhật của
mình, mẹ đã làm mỳ trường thọ cùng trứng gà cho cô, Tiếu Hàm quyết định
cũng làm như vậy, để an ủi tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương của bạn nhỏ kia.
“Chờ đi, chị đây sẽ làm mỳ sợi cho em! Chị với em sẽ ăn mừng sinh
nhật!” Đồng chí Tiếu Hàm vỗ vỗ ngực đầy dũng cảm, sau đó không nhìn lại
vẻ mặt kinh ngạc của đứa nhỏ nào đó, liền bắt đầu lục tung để tìm nguyên
liệu nấu ăn. Cô nhớ rõ có chuẩn bị mì sợi để trong tủ lạnh, vì phòng ngừa
ngày nào đấy cô rảnh rỗi không muốn rắc rối, như vậy nấu mỳ cũng có thể
thay thế một bữa cơm.
Mười phút sau.
“Ăn đi.” Vẻ mặt Tiếu Hàm tươi cười đưa chén mì sợi lớn nhất đến trước
mặt Nãi Tích, cũng không quan tâm nó có ăn được hết chén lớn như này