“Anh Triển Nguyên, anh đã về, Nãi Tích đang ngủ.” Tiếu Hàm tắt máy
tính xách tay của mình lại, một tay xoa xoa mắt, một tay chỉ vào đứa nhỏ
đang nằm trên sô pha, nhẹ giọng nói.
Nãi Tích xem TV xong liền ngả lên sô pha nằm ngủ, cô cầm chăn trong
phòng ra đắp lên cho nó, lại đưa laptop ra ngoài, bắt đầu chuẩn bị cho bài
học ngày mai. May mà lúc sau anh Triển Nguyên về, nếu không cô thật sự
không biết phải làm sao bây giờ, chăm sóc một đứa bé ngủ, thật sự là cô
không có chút kinh nghiệm gì.
Chu Triển Nguyên cảm kích nhìn cô cười cười, nhẹ chân nhẹ tay bế con
trai lên, nói cảm ơn làn nữa: “Đã làm phiền em rồi, Nãi Tích không làm
loạn chứ?”
Tiếu Hàm cười lắc lắc đầu: “Ăn mỳ sợi và xem tivi một mình, rất
ngoan.” Nhìn chung có thể nói, đứa bé này tính tình không ầm ĩ, chỉ là rất
không nể mặt làm cô nghẹn vài lần mà thôi.
Chu Triển Nguyên kinh ngạc, anh đã dẫn Nãi Tích đi ăn bữa tiệc to
mừng sinh nhật mới đi siêu thị, tại sao còn ăn mỳ sợi? Nhưng mà cũng
không có gì là không tốt, chắc là nó lại đói bụng, giờ phải về nhà trước đã.
“Cha con anh đi về trước, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi. Đã làm
phiền em rồi.” Chu Triển Nguyên bế con trai, đứng trước cửa nhìn Tiếu
Hàm nói.
Chắc là Nãi Tích nghe thấy âm thanh của ba, theo bản năng vươn tay ôm
lấy cổ ba, nhấp nhấp miệng, sau đó lệch qua tiếp tục ngủ trên vai anh.
Tiếu Hàm thấy vậy cười, nhìn bọn họ phất phất tay, đợi đến khi họ đi
vào thang máy mới vào nhà đóng cửa.
Ngẩng đầu nhìn lên thấy hơn mười một giờ, bài giảng chuẩn bị cũng
hoàn chỉnh rồi, nên tắm rửa rồi đi ngủ thôi.