KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 52

trước kia bà thích anh như vậy, nếu anh đến, bà nhất định sẽ chuẩn bị chu
đáo. Nếu em không nhắc đến chuyện này trước, thể nào bà cũng càm ràm
chết em.”

Chu Triển Nguyên nghĩ đến bộ dạng nhiệt tình của dì Vương, cũng

không nhịn được vui vẻ, năm đó hẳn là Tiếu Hàm đã ăn không ít dấm chua
của hắn, “Dì Vương đối với ai cũng đều nhiệt tình, nhưng mà rốt cuộc đối
với em là nhất rồi.”

Tiếu Hàm tủi thân mếu máo, tội nghiệp nhìn anh kể khổ: “Mẹ em đến

thời kì mãn kinh, anh không biết bà có thể nói nhiều đến mức nào đâu! May
mắn là em chuyển ra ngoài ở, mỗi lần về nhà, ba em đều hận không thể đi
theo em luôn chứ....”

Chu Triển Nguyên giống với trước kia, vỗ nhẹ đầu cô một chút, sẵng

giọng: “Có người nói ba mẹ mình như vậy sao? Vào nhà đi, thứ Bảy anh sẽ
gọi cho em.” Ai nói anh không biết, nhà cô dì đươc coi trọng như vậy, anh
đã sớm lĩnh giáo rồi.

Tiếu Hàm nghiêng đầu cười ngây ngô, đi nhanh vài bước vào phòng,

đứng ở cửa nhìn anh phất phất tay, thấy Chu Triển Nguyên xoay người lại
mới đóng cửa.

May mà ngày mai không có giờ lên lớp, nếu không, cánh tay của cô có

giơ lên được hay không còn là một vấn đề. Nãi Tích nhìn thì nhỏ, nhưng
trọng lượng lại là thực tế, áp lực lên cánh tay của cô rất nặng.

Quên đi, tắm một cái rồi đi ngủ, bài giảng sáng mai có thể thức dậy rồi

chuẩn bị, dù sao cũng chỉ là giờ viết văn, cũng không cần chuẩn bị gì cho
lắm.

Nháy mắt đã đến thứ Bảy, buổi sáng chín giờ thời điểm Chu Triển

Nguyên gọi điện cho cô, Tiếu Hàm còn chưa tỉnh ngủ, đến khi nghe được
âm thanh của anh, rốt cuộc cô mới tỉnh táo hẳn, vội vàng rời giường rửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.