KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 217

“Chị đau lòng quá.” Chị ấy nói. “Ông ngoại đem lại hạnh phúc cho

mọi người, bản thân ông lại hy sinh. Chuyện đó sao có thể, thật không công
bằng.”

“Đâu phải chỉ có mỗi ông ngoại hy sinh. Trong trận chiến đó có 3.000

người chết, chỉ binh lính thôi cũng đã 2.300 người chết trận. Ông ngoại chỉ
là một trong số họ.”

Chị không nói gì thêm. Ngồi trong taxi chị cũng không nói câu nào.

Khi xuống xe đi vào nhà ga, chị đột nhiên phản bác.

“Lúc nãy em bảo ông chỉ là một trong 2.300 người tử trân, nhưng đối

với bà thì ông là người chồng duy nhất. Hơn nữa với mẹ, ông cũng là người
cha duy nhất.”

“Cũng như ông là người chồng duy nhất đối với bà, 2.300 người hy

sinh kia, từng người từng người đều là những người không thể thay thế
được đối với ai đó.”

Chị ngạc nhiên nhìn tôi.
“Nói ra thì chắc chị cười em nhưng bây giờ, em cảm nhận được nỗi

đau của nhiều người đã chết trong cuộc chiến tranh đó.”

“Chị không cười đâu.” Chị Keiko gật đầu.
Trên tàu điện cả hai chị em cùng im lặng.
Chị mải suy nghĩ về chuyện gì đó. Tôi thì trầm tư về câu chuyện của

ông Tanikawa. Nếu nhắm mắt lại, dường như tôi sẽ nhìn thấy hình ảnh của
ông hiện lên trong đầu. Thế nhưng đó chỉ lờ mờ như làn khói, không thể
bắt được hình ảnh rõ ràng. Tàu vừa qua Shin Osaka một lúc, bất ngờ chị bắt
chuyện.

“Nghe câu chuyện của những người từng tham gia chiến tranh, chị

cảm giác các binh sĩ đúng là bị sử dụng một lần rồi vứt.”

“Tôi gật đầu.
“Chỉ cần một tờ Giấy đỏ thì có thể bổ sung bao nhiêu cũng được. Các

binh sĩ ngày xưa còn bị thượng cấp khinh miệt: Chiến mã quan trọng hơn
mày, mày chỉ đáng một đồng năm cắc, bao nhiêu cũng có thể thay thế
được”

“Một đồng năm cắc là sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.