KHÔNG CHIẾN ZERO RỰC LỬA - Trang 216

“Có nghĩa là…”
Ông Tanikawa lắc đầu mạnh trước câu nói của chị.
“Ta không biết có ý đồ khác không nhưng đúng là có những phi công

như thế.”

Cả căn phòng im bặt.
“Ông ngoại cháu chết trận trên vùng biển Okinawa. Nếu động cơ gặp

sự cố thì có thể hạ cánh khẩn cấp ở đâu đó phải không ạ?” Tôi mở lời.

“Đảo Kikaijima.” Ông Tanikawa lập tức đáp lời. “Những máy bay

cảm tử cất cánh từ phía nam Kyushu, trong trường hợp động cơ gặp trục
trặc, không thể tiến hành tác chiến thì sẽ hạ cánh ở đảo ấy.”

“Vậy ạ?”
“Tuy nhiên, ngay trước khi chiến tranh kết thúc, vùng trời đảo

Kikaijima cũng nằm dưới quyền kiểm soát không phận của địch nên có thể
ngay cả Miyabe khi phải ôm một lượng bom nặng nề cũng đành chấp nhận
số phận.”

Tôi gật đầu.
“Dù thế nào đỏ cũng là chuyện của sáu mươi năm trước. Ta không rõ

chân tướng thế nào.”

Ông Tanikawa buông tiếng thở dài. Sau đó, ông với tay nhấn công tắc

trên tường, mở đèn trong phòng rồi chậm rãi rút từ trong túi ra một tấm
ảnh.

“Đây là hình bà xã ta. Bà ấy mất năm năm trước. Khi Kae thấy dáng

vẻ của ta lúc xuất ngũ trở về quê, bà ấy đã khóc lớn. Người phụ nữ mạnh
mẽ ấy, trước sau chỉ khóc mỗi lần ấy.”

Nhìn tấm ảnh vợ ông Tanikawa, bất giác mắt tôi ướt đẫm.
“Nếu không vì những lời khi xưa của Miyabe, chắc ta và bà ấy đã

không thể thành vợ chồng.”

“Hai ông bà yêu nhau lắm ạ?” Ông Tanikawa gật đầu đáp lại câu nói

của chị. “Tuy không thể có con nhưng chúng ta đã sống một cuộc đời hạnh
phúc.”

Sau khi ra khỏi viện dưỡng lão, tôi thấy chị lấy khăn lau nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.