Zero lao xuống đúng theo góc thẳng đứng. Giây phút nó đâm vào, tôi
nhắm nghiền mắt. Chiếc Zero đâm vào chính giữa boong tàu. Tiếng chấn
động khủng khiếp nhưng bom không phát nổ.Bom không nổ.
Bom không nổ.
Chiếc Zero bốc cháy ngay giữa boong. Xung quanh là các mảnh vỡ
bay ra nằm rải rác. Về sau, tôi nghe vài lính thủy bảo rằng, ngay trước khi
chiếc Zero đụng vào boong thì cánh đã bị thổi bay.
Chúng tôi tất cả đều run rẩy đến độ không nói được gì. Trên boong là
nửa thân trên tơi tả của phi công Zero. Đó không phải là ác quỷ. Anh ta là
người cũng giống chúng tôi. Ai đó hét lên và nã súng vào thi thể ấy.
Ngọn lửa trên boong chẳng mấy chốc được dập tắt. Thuyền trưởng
bước xuống.
“Người này đã băng qua hàng rào chiến cơ đánh chặn ưu tú và lưới
pháo đối không của phe ta, ngoạn mục đến được đây.”
Chúng tôi cũng có cùng suy nghĩ ấy. Chiếc Zero này đã ngoạn mục đột
phá màn pháo đối không mãnh liệt của chúng tôi. Thuyền trưởng quay về
phía chúng tôi, nói to.
“Tôi tin là chúng ta nên bày tỏ lòng kính phục với người đàn ông này.
Sáng mai, tôi muốn có một buổi thủy táng.”
Mọi người xung quanh ồn ào bàn tán. Tôi cũng ngạc nhiên. Thật là
chuyện nực cười. Nếu quả bom nổ, có lẽ nhiều người trong chúng tôi đã
chết.
Tuy nhiên, thuyền trưởng gườm gườm nhìn chúng tôi. Anh mắt ấy có
nghĩa “Đừng có xen vào quyết định này.”
Chúng tôi gom lại các phần thi thể. Khi ấy, ai đó lấy từ trong túi người
lính Nhật ra một tấm ảnh.
“Đứa trẻ...”
Nghe thấy vậy, mọi người đều nhìn vào tấm ảnh. Tôi cũng nhìn. Đó là
hình một người phụ nữ mặc Kimono bồng đứa bé sơ sinh.
“Chết tiệt! Tao cũng có một nhóc con.”
Chuẩn úy Lou Amberson thốt lên. Sau đó, trịnh trọng trả tấm ảnh vào
túi áo của thi thể, nói với thuộc hạ lính thủy. “Chôn theo!”